Quá trình nói chuyện qua điện thoại kéo dài chừng mười phút đồng hồ.
Tút!
Vừa mới cúp điện thoại, bàn tay Trương Phong Lâm run lên không ngừng, điện thoại di động rơi khỏi tay tuột xuống sàn nhà dưới chân.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung nhìn nhau, cũng ý thức được tình
hình không ổn.
"Là cậu ta."
Một lúc lâu sau, Trương Phong Lâm mới lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ và khủng hoảng. Ông ta cắn răng, gật đầu nói: "Thật sự là cậu ta, không biết vì nguyên nhân gì mà cậu ta được ra tù trước thời hạn hai tháng."
"Hơn nữa, trước kia khi cậu ta ở trong tù, cái tên Tô Thành Đạt ngu ngốc kia vì muốn chèn ép Tô Tử Lam nên cố ý đến nhà tù thứ tư ở Thành phố Hải Phòng để chọn chồng cho Tô Tử Lam. Trong ngục giam nhiều phạm nhân như vậy, thế mà lại chọn trúng cậu ta."
Nghe vậy, trong lòng Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung đã chìm đến
đáy cốc.
Bọn họ không ngốc.
Chuyện năm năm trước chỉ có ba người bọn họ biết cặn kẽ toàn bộ quá trình, từ trên xuống dưới của nhà họ Tô, bao gồm Tô Chí Công và Tô Tử Lam cũng không biết Tiêu Nhất Thiên, nói chi đến Tô Thành Đạt.
Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Tô Thành Đạt không biết Tiêu Nhất Thiên, thế nhưng vừa đến ngục giam Thành phố Hải Phòng lại chọn trúng Tiêu Nhất Thiên.
Bọn họ không ngờ Tiêu Nhất Thiên bị giam suốt năm năm ở ngục giam Thành phố Hải Phòng, hơn nữa còn bị nhà họ Tiêu ở thủ đô xóa tên, chẳng qua chỉ là một con chó phế vật mà thôi, tại sao lại có năng lực lớn như vậy.
Không nghĩ ra, mới là chuyện đáng sợ nhất.
"Chẳng lẽ..."
Suy nghĩ một lát, Lưu Thanh Chánh trầm giọng nói: “Lạc đà gầy còn hơn lớn hơn ngựa sao? Dù sao cậu ta cũng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu ở thủ đô, được ông cụ Vĩnh đào tạo làm người thừa kế nên chắc chắn đã âm thầm
nâng đỡ không ít thế lực."
"Hai người nói xem, có phải những thế lực năm năm trước trung thành với cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn kéo nhau trở lại để trả mối hận này không?"
Trần Nhân Trung gật đầu nói: "Loại khả năng này rất lớn!"
"Bây giờ vấn đề mấu chốt chính là chúng ta không biết ở Thành phố Hải
Phòng có những thế lực nào của cậu ta, hơn nữa cũng không biết cậu ta còn mạng lưới giao thiệp ở thủ đô hay không."
"Xế chiều hôm nay lúc ở Ruiding Mall, cậu ta ra tay rộng rãi như vậy, còn đánh Phạm Nhất Minh nữa. Ngay cả Phạm Nhất Minh cũng không dám trả đũa, như vậy có thể thấy thế lực đằng sau cậu ta không thể khinh thường được."
Sắc mặt Trương Phong Lâm vô cùng nghiêm trọng: “Không chỉ như vậy
thôi đâu."
Sau đó, Trương Phong Lâm nói rõ mọi chuyện đã phát sinh ở cửa ngục giam Thành phố Hải Phòng vào trưa hôm nay cho Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung nghe.
Sau khi nghe xong, sắc mặt hai người càng tái nhợt hơn nữa!
"Quân đội?"
(Sói Vương Bất Bại))
"Chuyện này... làm sao có thể chứ."
Toàn bộ Thành phố Hải Phòng, nếu nói về có tiền có thế thì Phạm Đức Thành xứng đáng là người đứng đầu. Thế nhưng cho dù là Phạm Đức Thành cũng chỉ có quan hệ với một vài người trong quân đội mà thôi, căn bản không thể nào mời được bộ đội tại ngũ!
"Nếu như tôi đoán không sai thì những người mặc đồ đen kia chính là người mà nhà họ Tiêu phái đến để xử lý Tiêu Nhất Thiên."
Trương Phong Lâm hít sâu một hơi rồi nói: “Còn những bộ đội kia lại đưa Tiêu Nhất Thiên đi, tự mình đưa cậu ta đến khách sạn KS Diamond để cậu ta đính hôn với Tô Tử Lam. Như vậy, chắc chắn bọn họ không phải kẻ địch"
"Hơn nữa, để cho Tô Thành Đạt không hề biết chuyện gì mà lại chọn trúng Tiêu Nhất Thiên, sau đó hộ tống cậu ta đến khách sạn KS Diamond, đây rõ ràng là hai trình tự nhỏ trong một kế hoạch lớn. Nếu như có quân đội tham dự, như vậy chúng ta có lý do nghi ngờ thế lực phía sau Tiêu Nhất Thiên chính là quân đội. Có người trong quân đội trợ giúp cậu ta thay đổi thân xác, thiết lập toàn bộ kế hoạch..."
Lưu Thanh Chánh kích động đứng lên, cả kinh nói: “Nói cách khác, tức là cậu ta có thể điều động người trong quân đội sao?"
Trên trán ông ta đã toát mồ hôi lạnh.
Nếu quả thật như vậy thì quá đáng sợ rồi.
Chẳng trách!
Chẳng trách