Nếu Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam đều chết.
Vậy thì cho dù hôm nay đám người Lý Khai Sơn có thể bình yên rời khỏi hoàng thành, nhưng sau này thì sao? Thế giới to lớn như vậy, nhìn khắp cả nước Đại Hạ này, chỉ sợ bọn họ sẽ không có chỗ dung thân!
Để Khâm!
Sẽ không đổi tận giết tuyệt sao?
Thật sự sẽ dễ dàng buông tha bọn họ như vậy à? "Ngài Tiêu, tôi.."
Dù sao đều phải chết, Lý Khai Sơn khẽ cắn môi, muốn liều chết đánh cược một lần, tranh thủ cơ hội chín phần chết một phần sống, nhưng anh ta vẫn chưa nói ra đã bị Tiêu Nhất Thiên cắt ngang: "Đi thôi!"
Tiêu Nhất Thiên vẫy tay, nói: "Dẫn theo An Nhiên rời khỏi Đại
Hạ, tìm một nơi không ai biết các người rồi sống thật tốt." Nói xong, Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn về phía Tô Tử Lam, "Làm ơn!" trong đôi mắt thâm thúy không vui không buồn, đã không còn sát ý lạnh thấu xương như trước, cũng không còn nỗi căm giận ngút trời!
Thậm chí không có khát vọng sống. Chỉ còn lại vẻ dịu dàng khó phát hiện.
Giống như vừa rồi sau khi Sói Hồn thay Tô Tử Lam kiểm tra vết thương, biết được thuốc và kim châm cũng không thể cứu được Tô Tử Lam, lòng của Tiêu Nhất Thiên đã như tro tàn, không muốn một mình sống trên đời nữa.
Mà muốn tuẫn tình cùng với Tô Tử Lam.
Lúc này, trong mắt Tiêu Nhất Thiên pháng phất chỉ có một mình Tô Tử Lam.
Thế gian phồn hoa cũng không liên quan đến anh.
Sống!
Anh cùng em.
Chết!
Anh cũng đi cùng em.
Lý Khai Sơn ngây ngốc đứng đó, cúi đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam vai sát vai, đôi vợ chồng ngã vào vũng máu, trong lòng cực kỳ xúc động, mí mắt và khóe miệng đều đang run rẩy.
Há miệng thở dốc muốn nói lại thôi. Không đành lòng quấy rầy không gian yên bình cuối cùng của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam.
Nhưng ngay lúc này, đám người Đế Khâm đã bước lên bậc thang thứ 95 của tầng ngọc thạch, đi tới cửa điện Hùng Loan, tiếng bước chân ngừng lại, sau đó truyền đến cách không giọng nói của Đế Khâm: "Tiêu tướng quân!" "Vẫn khỏe chứ?"
Sói Đồng và Sói Hồn một trái một phải như hai người bảo vệ thần đứng ngoài cửa đại điện, chặn đám người Đến Khâm, ám kính trong cơ thể mãnh liệt, phấn Phật cốt đã chuẩn bị, chỉ cần đám người Để Khâm dám đi vào đây, bọn họ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tự nổ mình, mượn uy lực cường đại của phấn Phật cốt đồng quy vô tận với đám người Đế Khâm, thấy Tiêu Nhất Thiên tranh thủ thời gian quý giá đề chạy trốn.
Nhưng Đế Khâm dừng bước ở nơi cách Sói Đồng và Sói Hồn 5 mét, cũng không trực tiếp hạ lệnh liều mạng chết, những cao thủ viên mãn cảnh đó canh giữ bên cạnh Đế Khâm, khuôn mặt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người Sói Đồng và Sói Hồn.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Không ai biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. "Ngại quả"
Một lát sau, truyền đến giọng nói suy yếu của Tiêu Nhất Thiên từ trong điện Hùng Loan, đáp: "Tôi còn sống, để lục điện hạ thất vọng rồi!"
Thất vọng.
Đúng vậy.
Kết quả mà Đế Khâm hy vọng nhìn thấy nhất, đó là trước khi Đế Uyên bị nổ tung, Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam đều bị nổ chết.
Nếu vậy, Để Khâm không uống một binh một tốt nào cũng có thể thuận lợi chiếm được hoàng thành, cướp lấy giang sơn Đại Hạ.
Đáng tiếc!
Thật đáng tiếc!
Tiêu Nhất Thiên da dày thịt béo, là một con gián đánh mãi không chết, sinh mạng cực kỳ dai dẳng. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.n et
Nghe vậy!
Đáy lòng Để Khâm và Lâm Thanh Uyển đều đột nhiên trầm xuống.
Vẫn còn sống sao.
Mẹ nó.
Mạng thật lớn.
Để Tiêu và Đế Lăng nhìn nhau một cái, sắc mặt khó coi không nói nên lời, thậm chí có loại xúc động muốn chửi mẹ: mẹ nó, người này bất tử hả?
Dừng một lát, Đế Khâm cười nói: "Còn sống là tốt, sống là tt.."
Sau đó Đến Khâm lại thử hỏi: "Cô Tô." "Cô ấy không sao chứ?"
Tiêu Nhất Thiên còn sống, vậy Tô Tử Lam thì sao?
Nói đúng hơn, là Diệp Ngọc ở đâu?
So với cái chết của Tiêu Nhất Thiên, lúc này Đế Khâm lại càng để ý tình hình của Tô Tử Lam hơn. "Cô Tô rất tốt!" "Không chết được!"
Đế Khâm vừa nói ra, Lý Khai Sơn đã bước nhanh ra khỏi điện Hùng Loan, đứng giữa Sói Đồng và Sói Hồn, bốn mắt nhìn nhau với Đế Khâm, trầm giọng hỏi: "Lục điện hạ dẫn người bao vây là có ý gi?" "Muốn nhổ cỏ tận gốc sao?"
Tất nhiên Lý Khai Sơn biết Đến Khâm chậm chạp không dám ra tay, mà cứ dò hỏi ngoài điện, thật ra trong lòng vẫn có chút kiêng kị, lo Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam còn sức để đánh tiếp.
Cho nên giết hay thả?
Trước khi đưa ra quyết định, Đế Khâm cần xác định tình hình của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam.
Hiện tại!
Tiêu Nhất Thiên đã thoi thóp, ngay cả năng lực đứng dậy cũng không có, Tô Tử Lam lại hôn mê bất tỉnh, tình thế rất không ổn, càng vào lúc này, Lý Khai Sơn ngược lại càng phải biểu hiện mình thật cường thế.
Nói trắng ra là đang đánh đòn tâm lý.
Giống như đánh bạc, trong tay rõ ràng cầm một bộ bài nát, mà cứ thể hiện như mình đã dự đoán được trước, nắm chắc thắng lợi, dùng chuyện này để đe dọa đối thủ! "Ô?" "Vậy sao?"
Đế Khâm nhìn chằm chằm Lý Khai Sơn, cách không nói: "Tiêu tướng quân đừng hiểu lầm, lần này Đại Hoa Sử Đoàn làm loạn, lòng muống dạ thú, đã mưu đồ rất lâu, dám ám sát Hoàng Chủ đương triều ở hoàng thành của Đại Hạ, đúng là đáng giận!" "Phụ hoàng tự mình rời khỏi núi, dẹp yên kẻ thù là Đại Hoa, nhưng bệnh cũ tái phát nên bất hạnh không qua khỏi, đồng quy vu tận với bọn khốn Đại Hoa đó, phong thái này chính là