"Ông chủ."
Người đàn ông trung niên đi đến phía trước một cánh cửa, đưa tay lên gõ cửa vài cái. Một lát sau, bên trong truyền ra âm thanh của một người đàn ông:
"Vào đi."
Cánh cửa được mở ra.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, gương mặt chữ điền đang mặc bộ đồ cổ xưa ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm một cây bút lông múa bút lên trang giấy. Người này chính là chủ hai của Tiêu Nhất Thiên, tên là Tiêu Quốc Nguyên.
"Bình Trung, ông đến thật đúng lúc."
Tiêu Quốc Nguyên cũng không ngầng đầu lên, chỉ cười nói: "Đến đây nhìn thử xem mấy chữ này tôi viết như thế nào?"
Bình Trung sãi bước đi tới, cúi đầu xuống nhìn hai lần.
Sự nghiệp lớn mạnh!
Bốn chữ này được viết to rõ, già dặn có lực, khí thế hùng hồn. Mỗi một nét bút đều thể hiện sự ngông cuồng khó che giấu, mềm mại tung bay theo
gió.
"Nét bút phóng khoáng tự do, chấm phẩy rõ ràng, vừa nhìn đã thấy sinh
khí linh động, tương lai sáng lạn..."
Dường như ở phương diện thư pháp, Bình Trung cũng có chút hiểu vì
thế thuận miệng bình luận mấy câu, sau đó khom người nói: "Chúc mừng ông chủ, chữ của ông đang ngày một tiến bộ, càng ngày càng có khí phách rồi."
“Quỷ nịnh bợ!"
Tiêu Quốc Nguyên buông bút lông xuống, trừng mắt nhìn ông ta rồi cười mắng: "Miệng của ông đúng là biết a dua mà, càng ngày càng biết nói chuyện."
"Ở trước mặt ông chủ, tôi chỉ nói thật mà thôi."
Bình Trung mặt không đỏ, tim không đập, nịnh bợ vô cũng có lý.
Tiêu Quốc Nguyên ngồi xuống chiếc ghế gỗ phía sau bàn làm việc, cầm một tách trà nóng lên rồi khẽ nhấp: “Nói đi, vội vàng đến tìm tôi như vậy là có chuyện gì."
Bình Trung là thân tín bên cạnh Tiêu Quốc Nguyên, cũng là quản gia phụ trách xử lý mọi chuyện ở nhà họ Tiêu. Người cũng như tên, rất trung thành với Tiêu Quốc Nguyên.
Mỗi ngày Tiêu Quốc Nguyên đều sẽ luyện chữ.
Lúc ông ta luyện chữ sẽ không cho phép người khác quấy rầy, trừ phi có
chuyện lớn cần thông báo.
Đây là quy củ!
Cho nên, kể từ lúc Bình Trung gõ cửa tiến vào thì Tiêu Quốc Nguyên biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Bình Trung do dự một chút rồi nói: “Liên quan đến chuyện của Tiêu Nhất Thiên."
"Tiêu Nhất Thiên?"
Tiêu Quốc Nguyên khẽ nhíu mày, thuận miệng hỏi: “Chẳng phải bà cụ đã tự mình ra lệnh phái người đến Thành phố Hải Phòng đưa nó về rồi sao? Thế nào, nửa đường giết chết người rồi à?"
Giọng nói của ông ta vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không xem trọng sự sống chết của Tiêu Nhất Thiên.
Dù sao năm năm nay Tiêu Quốc Nguyên và bà cụ đã nắm trong tay cơ
nghiệp và mạng lưới giao thiệp của nhà họ Tiêu, bố của Tiêu Nhất Thiên chính là Tiêu Thanh Sơn đã bị bọn họ tiêu diệt, vĩnh viễn không thể trở mình được nữa.
Hiện tại, Tiêu Nhất Thiên chỉ là một tên tội phạm cưỡng hiếp vừa ra tù, anh có thể làm được gì chứ?
Sống hay chết, hoàn toàn dựa vào một câu nói của bà cụ.
"Không phải."
Bình Trung khẽ lắc đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Không chì không chết mà hơn nữa còn đến nhà họ Tô ở rể rồi."
"Hả?"
Tiêu Quốc Nguyên sửng sốt, hiển nhiên cũng có chút bất ngờ với kết quả này. Ông ta đặt tách trà xuống bàn, nghi ngờ nói: “Nhà họ Tô? Nhà họ Tô
nào?"
"Nhà họ Tô ở Thành phố Hải Phòng, chỉ là một gia đình bình thường mà
thôi."
Bình Trung giải thích: “Năm năm trước, vì muốn chứng thực tội danh của
Tiêu Nhất Thiên nên đám người Trương Phong Lâm đã sắp xếp một người phụ nữ ném lên giường cậu ta. Người phụ nữ kia họ Tô, tên Tô Tử Lam, chính là cháu gái của Tô Chí Công..." "Nói cách khác, sau khi Tiêu Nhất Thiên ra khỏi tù thì không bị người của bà cụ phái đi mang về đây mà ngược lại kết hôn với người phụ nữ ban đầu nó
cưỡng hiếp à?"
Tiêu Quốc Nguyên cau mày.
"Đúng vậy!"
Bình Trung gật đầu.
"Thú vị, thú vị đấy."
Sau khi sửng sốt một chút, Tiêu Quốc Nguyên lại cười phá lên, hừ lạnh nói: "Xem ra cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu của chúng ta lại là một người si tình như vậy. Ban đầu tùy tiện tìm một người phụ nữ, cho nó ngủ một lần mà bây
(Sói Vương Bất Bại)
giờ nó lại cảm thấy không đủ.”
"Kết hôn rồi thì chẳng phải sẽ ôm người phụ nữ kia ngủ cả đời sao, ha ha
ha..."
Người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết.
Phụ nữ dịu dàng như thế thì đương nhiên sẽ có người động lòng.
Tiêu Quốc Nguyên cảm thấy sau khi Tiêu Nhất Thiên ra tù, việc đầu tiên không phải là trở lại thủ đô tìm bọn họ báo thù, cũng