Két!
Tử Đàn lập tức đi tới trước vách đá, giơ tay mở cơ quan cửa đá, ngay sau đó, một tiếng động lạ vang lên, cánh cửa đá lại từ từ mở ra, mà phía sau cửa đá có một đường ngầm dài sâu thẳm, không biết thông tới đâu! “Đi thôi!”
Tử Đàn đi vào con đường trước, không quay đầu lại nói: “Đi gặp vợ con và bạn của cháu!” "Được!"
Tiêu Nhất Thiên đang hơi do dự, nhưng nhắc tới Tô Tử Lam và Tô An Nhiên thì lòng bàn chân của anh như được bôi dầu, bước đi như bay, cơ thể hóa thành một tàn ảnh, “vù” một tiếng chạy tới!
Vì vợ con, chuyện gì Tiêu Nhất Thiên cũng đồng ý!
Chủ của điện Thiên Thần?
Làm thì làm!
Đường đi sâu thẳm được ánh đèn chiếu sáng, nhưng dù vậy vẫn không thể điểm cuối cùng, đi hơn mười phút, Tiêu Nhất Thiên không nhịn được lên tiếng hỏi: “Dì Tử Đàn, cuối đường này là chỗ nào?" “Bồng lai tiên cảnh!"
Tử Đàn nói: “Cũng chính là nơi trước đây sư tôn cứu bố của cháu, hai người quen biết, thân thiết rồi yêu nhau!”
Bồng lai tiên cảnh!
Trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ động, sửng sốt nói: “Nói như vậy, bồng lai tiên cảnh và Kiếm Sơn nối liền nhau?” “Đúng vậy!”
Tử Đàn gật đầu nói: “Lần đầu tiên cô theo sư tôn tới đã có con đường này, cũng may cửa vào con đường này rất bí mật, trước đây cũng không bị tên khốn Để Uyên đó phát hiện!” "Nếu không!" “E là đã sớm không giữ được kiếm Thiên Thần!"
Đúng vậy!
Kiếm Thiên Thần chính là một thanh thần kiếm xứng với tên thật, linh khí tản ra rất nồng đậm, rất có ích người tu hành với võ đạo, nếu trước đây rơi vào tay Để Uyên, như vậy nhất định bây giờ Đế Uyên sẽ mạnh tới mức vô cùng kinh khủng!
Ít nhất!
Sẽ chính thức đột phá đến Minh Tâm cảnh!
Như vậy!
Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn không có cơ hội báo thù, vốn dĩ không giết được tên khốn Đế Uyên đó!
Vô cùng may mắn!
Thật sự vô cùng may mắn!
Theo Tiêu Nhất Thiên biết, vực Tà Dương nằm ở vị trí bốn mươi tám km phía Tây ở Kiếm Sơn, mà bồng lai tiên cảnh lại ở trong vực Tà Dương. Nói cách khác, ít nhất đường đi này phải dài bốn mươi tám km!
Không chỉ dài!
Mà còn sâu!
Con đường này cũng không phải đường thắng, mà nghiêng khoảng bốn mươi độ, kéo dài xuống dưới!
Đây!
Cũng là nguyên nhân mà Tiêu Nhất Thiên và Tử Đàn đi hơn mười phút vẫn chưa thể đi đến cuối!
Quá sâu!
Quá dài!
Tiêu Nhất Thiên nhớ đám người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, cho nên không tự chủ được mà bước nhanh hơn, dù vậy cũng phải đi thêm bảy tám phút nữa mới chợt nghe thấy tiếng nước chảy ào ào!
Hơn nữa!
Nhiệt độ trong đường đi đã tăng lên! "Tới rồi sao?”
Tiêu Nhất Thiên dừng bước, quay đầu nhìn Tử Đàn đi phía sau, Tử Đàn gật đầu nói: "Cuối đường đi là một thác nước, nước của thác nước nóng, cho nên cháu có thể nghe thấy tiếng nước chảy, cũng có thể cảm thấy nhiệt độ lên cao!” "Ồ?"
Tiêu Nhất Thiên sững sờ nói: "Thác nước nóng?"
Phải biết!
Đây là dưới đất, với lại sâu hơn chục km, sao lại có thể có thác nước?
Con mẹ nó còn là thác nước nóng! Suối nước nóng ngầm sao?
Tử Đàn liếc mắt một cái đã nhìn ra nghi ngờ trong lòng Tiêu Nhất Thiên, vì thế giải thích: “Bồng lai tiên cảnh tự hình thành, điêu luyện sắc sảo, đoạt lấy tạo hóa của trời đất, chính là nơi thiêng liêng sinh ra người tài!" "Đi!" “Cháu sẽ hiểu ngay thôi!"
Nghe vậy!
Tiêu Nhất Thiên không khỏi càng chờ mong, không nói đến chỗ thần kỳ của bồng lai tiên cảnh, chỉ cần là nơi mà mẹ Diệp đã ở trước đây, đã đủ gợi lên lòng tò mò vô cùng mạnh của Tiêu Nhất Thiên!
Khi nói chuyện!
Hai người đi tới cuối đường ư, chỉ thấy giữa đường đi và thác nước có một vách đá rất lớn ngăn cách, Tử Đàn đi về phía trước, mở cơ quan, tiếng "âm ầm ầm” vang lên, ngay sau đó, vách đá lớn tách thành hai, di chuyển ra hai bên!
Sau đó!
Thác nước nóng mà Tử Đàn vừa nói xuất hiện trước mắt Tiêu Nhất
Thiên!
Nước chảy như suối!
Khí nóng bốc lên!
Thật sự đúng là một thác nước nóng hàng thật giá thật!
Có thác nước che dấu, lại có vách đá lớn ngăn cản, nếu như ở trong bồng lai tiên cảnh, quả thật rất khó phát hiện con đường này! "Đi theo dì!"
Tử Đàn dắt tay Tiêu Nhất Thiên, minh mình mạnh mẽ trong đan điền tỏa ra ngoài, lập tức biến thành trận gió lạnh thấu xương, bao bọc bà ấy và Tiêu Nhất Thiên bên trong trận gió!
Sau đó!
Vươn người nhảy, trực tiếp dẫn Tiêu Nhất Thiên đến phía đối diện thác nước, chỉ nghe thấy tiếng nước "vụt" một cái, trong phút chốc đi xuyên qua thác nước!
Cảnh tượng trước mắt mở rộng!
Bồng lai tiên cảnh!
Cho tới lúc này, Tiêu Nhất Thiên mới xem như thật sự bước vào bồng lai tiên cảnh mà trước đây anh luôn nghĩ về, đi tới nơi mà mẹ Diệp từng sống, nơi mẹ Diệp và ông bố Tiêu Phá Quân quen biết rồi yêu nhau, chắc cũng là nơi anh "ra đời" lúc đầu!
Hai mươi sáu năm!
Đây xem như là một lần luân hồi sao? Hai mươi sáu năm trước!
Tiêu Nhất Thiên ra đời ở đây, lại được mẹ Diệp đưa ra ngoài! Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Hai mươi sáu năm sau!
Mẹ Diệp rời khỏi nơi này, Tiêu Nhất Thiên trắn trọc nhiều lần, lại quay về nơi đây!
Đình đài thủy tạ!
Trăm hoa liễu xanh!
Nhà gỗ đài đá!
Trùng kêu chim hót!
Nơi này cần gì cũng có, trong không khí tràn ngập hương hoa làm say lòng người, phong cảnh đâu đâu cũng giống như tiên cảnh, lúc này đang buổi chiều, mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời rọi vào trong vực Tà Dương, bao phủ hơn nửa bồng lai tiên cảnh dưới ánh nắng, giống như được mạ vàng sặc sỡ chói mắt, làm bồng lai tiên cảnh vốn đã đẹp không sao tả xiết càng thêm rực rỡ tươi đẹp!
Đặt mình vào trong đó!
Không khỏi cảm thấy thoải mái!
Như say như mê!
Bồng lai tiên cảnh thật sự xứng với tên thật! “Đẹp quá!”
Tiêu Nhất Thiên và Tử Đàn đứng giữa không trung, đưa mắt nhìn xung quanh, không kìm lòng nổi mà xúc động!
Nơi này!
Không chỉ có cảnh đẹp, quan trọng hơn là không có việc đời rối bời, không có những đấu đá lục đục và tranh quyền đoạt lợi như thế giới bên ngoài, có thể làm người ta buông xuống khúc mắc trong lòng, thỏa thích hưởng thụ món quà của thiên nhiên!
Đẹp ở cảnh sắc!
Càng đẹp trong lòng!
Nhưng mà!
Không đợi Tiêu Nhất Thiên thoải mái cảm nhận chút điều tốt đẹp hiếm có này, anh và Tử Đàn đột nhiên xuất hiện lập tức khiến những cô gái áo trắng ở bồng lai tiên cảnh chú ý, rối rít nhìn sang hướng này! "Sư tôn! Người...
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên không làm sao hết, thậm chí còn được Tử Đàn năm tay dẫn vào những cô gái áo trắng đó lập tức cực kỳ sợ hãi, Thánh Nữ Kiếm Sơn Xuân Nhuy rất khiếp sợ, gần như buột miệng thốt ra: "Sao người lại đưa anh ta vào đây?"
Vốn dĩ!
Tất cả mọi người cho rằng, sau khi Tử Đàn đuổi bọn họ đi sẽ tự tay giết Tiêu Nhất Thiên trong lòng núi Kiếm Sơn, còn lấy huyết mạch lớn mạnh của Tiêu Nhất Thiên để tế kiếm Thiên Thần!
Mà kết quả!
Hoàn toàn không giống như họ nghĩ! "Không chết?" "Mà còn không làm sao?"
Thấy cảnh như vậy, Đông Quy cũng nhíu mày, mở miệng nhỏ, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc khó tin, nghi ngờ nói: “Tại sao lại như vậy? Không thể nào, không giống tính tình của sự tôn..”
Đương nhiên những cô gái áo trắng này rất hiểu Tử Đàn, trước đây, nếu có người dám cả gan xông vào Kiếm Sơn như Tiêu Nhất Thiên, sau khi bị bắt vào lòng núi Kiếm Sơn, đều sẽ phải chết ở đó, không có ngoại lệ!
Một con đường chết!
Làm như vậy, cũng vì đề phòng bí mật của Kiếm Sơn bị người ngoài tiết lộ ra ngoài, dẫn tới họa sát thân, thậm chí là tai họa ngập đầu!
Nhưng mà!
Cái tên Tiêu Nhất Thiên này là ngoại lệ! "Tử Lam!" "An Nhiên!"
Không đợi Tử Đàn lên tiếng giải đáp thắc mắc trong lòng những cô gái áo trắng, Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn, thấy đằng sau những cô gái áo trắng đó có một loạt bóng dáng quen thuộc đang nằm, chính là đám người Sói Đồng, đám người Lục Băng Hàn và đám người Phùng Diệc Bang đi theo Tiêu Nhất Thiên lên Kiếm Sơn, vào hang động lúc trước!
Tô Tử Lam và Tô An Nhiên cũng ở đó! Tất cả bọn họ yên lặng nằm trên bãi cỏ, vẫn đang hôn mê! Vù!
Thấy tình hình như vậy, Tiêu Nhất Thiên đâu còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp trong bồng lai tiên cảnh? Anh buông tay Tử Đàn ra, minh kình trong đan điền bùng nổ, lập tức hóa thành một tàn ảnh, lao xuống phía đám