Trời ạ!
Sư tôn điện rồi sao?
Choáng váng hả?
Bị thứ tình yêu rắm chó đó làm cho đầu óc không tỉnh táo hả? Đám con gái mặt áo trắng do Xuân Nhụy cầm đầu nằm mơ cũng không ngờ tới, đánh chết cũng không dám tin tưởng, Tử Đàn lại nói như vậy!
Chuyện này!
So với chuyện Tử Đàn chính miệng nói cho bọn họ biết, mình muốn trâu già gặm cỏ non thì càng thêm khiến bọn họ khiếp sợ, càng thêm khiến bọ họ không dám tin, từng người trái tim run rẩy, mắt trợn to, sau khi kinh ngạc thì phản ứng đầu tiên chính là nghĩ là đầu của Tử Đàn hư mất rồi!
Hoặc là!
Lỗ tai của bọn họ hư mất!
Đúng lúc này!
Ngay lúc này, bọn người Sói Đồng tỉnh lại, bọn người Lục Băng Hàn tỉnh lại, mấy người Phùng Diệc Bang cũng tỉnh lại, bọn họ vừa mới tỉnh táo lại, mở mắt ra, còn chưa kịp đi xem hoàn cảnh chung quanh thì nghe được lời đó của Tử Đàn!
Cho nên!
Bọn họ vừa tỉnh thì cũng sợ ngây người!
Móa!
Cái quỷ gì?
Lạch cạch lạch cạch lạch cạch... Vài tiếng vang nhẹ truyền đến. Chỉ thấy, mười mấy cô gái mặc áo trắng phụ trách đi cứu đám người Sói Đồng cũng ngẩn người, tay run một cái, bình sứ trong tay nhao nhao rơi xuống đám cỏ dưới chân nhưng bọn họ lại không thèm nhặt lên mà chỉ quay đầu nhìn về phía Tử Đàn, ngây ra như phong!
Không khí này...
Có vẻ như có chút không đúng!
Sau khi lấy lại bình tĩnh, bọn người Sói Đồng, bọn người Lục Băng Hàn, bọn người Phùng Diệc Bang mới chú ý tới phong cảnh đẹp như tiên cảnh ở chung quanh, chú ý tới mấy chục cô gái trẻ đẹp như hoa như ngọc đó không xa, cũng chú ý tới Tiêu Nhất Thiên đang ôm Tô An Nhiên!
Sau đó!
Bọn họ càng thêm khiếp sợ và nghi ngờ!
Đây là nơi nào?
Tại sao tôi lại ở chỗ này?
Bọn họ là ai?
Nhưng mà!
Bầu không khí trước mắt thật sự quá kỳ lạ, cho nên, bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, ực ực ực ực ực. Lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, có chuyện cũng không dám nói nhiều, ôm một bụng nghi ngờ cũng không dám hỏi nhiều! "Chuyện này..." "Dựa vào cái gì?" "Sư phụ!" "Con không rõ, con nghĩ mãi mà không rõ, tên đó tự tiện xông vào Kiếm Sơn, phá hư quy củ của Kiếm Sơn, làm hỏng kế hoạch của chúng ta, còn làm đệ tử bị thương, sư phụ không giết anh ta, không phạt anh ta cũng thôi đi, dựa vào cái gì mà để cho anh ta làm chủ nhân của Bồng lai tiên cảnh? Làm chủ nhân của Kiếm Sơn? Làm chủ nhân của Điện Thiên Thần? Thậm chí, làm chủ nhân của tất cả chúng ta? "Anh ta!" "Có tư cách gì?"
Nổi khiếp sợ to lớn khiến cho mặt của Xuân Nhụy cũng tái mét, gân xanh trên trán nổi lên, giọng nói và trái tim, và cả cơ thể cũng không nhịn được mà run rẩy, bỗng nhiên âm lượng cũng tăng cao gấp bội, không thể che giấu lửa giận trong lòng nữa!
Hơn nữa!
Cũng lười che giấu!
Dù sao!
Quyết định này của Tử Đàn đã không chỉ là chuyện của Tử Đàn, đã liên quan tới vận mệnh của bồng lai tiên cảnh, liên quan tới vận mệnh của Kiếm Sơn, liên quan đến vận mệnh của Điện Thiên Thần, cũng liên quan đến vận mệnh của mỗi người bọn họ!
Còn... "Đại sư tỷ nói rất đúng!" "Sư phụ!" "Những chị em chúng đệ tử cửa nát nhà tan, lẻ loi hiu quạnh, bị thắng chó chết Đế Uyên làm hại, ban đầu là sự phụ đưa chúng tôi về đây, dạy cho chúng đệ tử tập võ tu hành, cung cấp ăn uống mặc cho chúng tôi, trong lòng chúng tôi rất cảm kích người!" "Cho nên!" "Chúng tôi kính người yêu người, bình thường người nói gì chúng tôi nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, chỉ hi vọng một ngày nào đó người có thể dẫn theo chúng con giết vào hoàng thành của Đại Hạ. Lấy mạng của thằng chó chết Đế Uyên đó, báo thù lớn của gia tộc chúng tôi!" "Nhưng bây giờ.." "Bây giờ kế hoạch của chúng ta chưa thành công, thù lớn chưa trả, người lại muốn đẩy chính mình... Còn có chúng tôi nữa! Giao tất cả chúng ta cho một người đã phá hủy kế hoạch báo thù của chúng ta!" "Chúng tôi không phục!" "Chúng đệ tử cần một cái lý do, một cái lý do đầy đủ!"
Lần này!
Không chỉ có Xuân Nhụy nhịn không được, bao gồm cả cô nhóc Đông Quỳ cũng vậy, mấy chục cô gái mặc áo trắng đều nhịn không được, lửa giận trong lòng lấn át sự kính sợ của bọn họ với Tử Đàn, thế là đồng loạt đứng dậy, đứng sau lưng Xuân Nhụy, cổ vũ cho Xuân Nhụy, trợ trận cho Xuân Nhụy! "Chúng đệ tử không phục!" "Chúng đệ tử không phục!" "Chúng đệ tử không phục!”
Trong lúc nhất thời!
Mới vài phút trước Tử Đàn còn được đám người ủng hộ giờ đã thành mục tiêu công kích, thành đối tượng chỉ trích của mấy cô gái mặc áo trắng đó!
Đối với chuyện này!
Hiển nhiên là Tử Đàn đã đoán trước được, cũng đã chuẩn bị tâm lý trước!
Cho nên!
Đối mặt cảnh đám người phẫn nộ xúc động, Tử Đàn vẫn duy trì được sắc mặt bình thản không gợn sóng, không có biểu hiện ra chút tức giận nào, trầm giọng nói: "Tâm trạng của các con, sư phụ hiểu!" "Nếu!" "Các con muốn một lý do!" "Vậy.." "Được thôi!" "Sư phụ có thể cho các con lý do!" "Hơn nữa!" "Lý do sư phụ đưa ra không chỉ là một!"
Hơi chần chờ một chút, Tử Đàn khẽ nói: "Cô, là sự phụ của các con, cứu mạng của các con, tạo điều kiện cho các con ăn mặc, đồng thời dạy các con tập võ, hứa hẹn muốn báo thù của gia tộc cho các con!" "Vậy các con có biết, sư phụ của cô là ai?" "Ở đây!" "Chính là Kiếm Sơn, là bồng lai tiên cảnh, ban đầu là cô dẫn các con tới, vậy các con có biết, trước đó là ai dẫn cô tới?"
Nói một hơi!
Hai câu hỏi!
Hỏi Xuân Nhụy, Đông Quỳ và mấy chục cô gái áo trắng
Chuyện liên quan tới Diệp Ngọc, đương nhiên Tử Đàn sẽ không tuỳ tiện nói với người ngoài, cho nên cho tới bây giờ những cô gái mặc áo trắng đó cũng không biết đến sự tồn tại của Diệp Ngọc, càng không biết quá khứ của Tử Đàn!
Sau đó mười mấy phút. Tử Đàn kể lại, kể hết tất cả chuyện quá khứ của bà ta cho mọi người trước mặt!
Cuối cùng!
Trầm giọng nói: "Sư phụ của cô, mới là chủ nhân thật sự của Bồng lai tiên cảnh và Kiếm Sơn!" "Mà cô!" "Chỉ trông coi thay cho sự phụ mà thôi!"
Long trời lở đất!
Lần đầu tiên nghe được chuyện xưa của Tử Đàn, làm đệ tử Tử Đàn, những cô gái mặc áo trắng đó không ai không kinh hãi, không thể giữ được bình tĩnh!
Hóa ra!
Phía trên sư phụ còn có sự phụ của sư phụ!
Hóa ra!
Kiếm Sơn cũng được, Bồng lai tiên cảnh cũng được, đều là của sự phụ của sư phụ để lại cho sư phụ!
Nhưng mà!
Dù vậy, đám người Xuân Nhụy vẫn là không biết rõ, sư phụ của sư phụ và một kẻ ngoại lai đột nhiên xông tới như Tiêu Nhất Thiên có quan hệ như thế nào? Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Thế là!
Xuân Nhụy hít một hơi thật sâu, thử hỏi: "Vậy anh ta..." "Không sai!"
Tử Đàn biết Xuân Nhụy muốn hỏi điều gì, cho nên không đợi Xuân Nhụy hỏi ra thì bà ta nhìn thoáng qua Tiêu Nhất Thiên một cái rồi nói thẳng ra luôn: "Anh ta họ Tiêu, tên là Tiêu Nhất Thiên!" "Vừa rồi tôi đã xác nhận, có thể chắc chắn trăm phần trăm!" "Anh ta!" "Chính là con ruột của sư phụ!"
Râm!
Lời Tử Đàn nói giống như sấm sét nổ vang, một lần nữa khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người!
Là tất cả mọi người!
Không chỉ là những cô gái mặc áo trắng đó bị sợ ngây người mà còn có bọn người Sói Đồng, bọn người Lục Băng Hàn, bọn người Phùng Diệc Bang cũng sợ đến ngẩn ngơ!
Không ai không sợ hãi!
Dù sao!
Chuyện liên quan tới Diệp Ngọc, Tử Đàn chưa nói với những cô gái mặc áo trắng đó, Tiêu Nhất Thiên cũng chưa nói với bọn người Sói
Đồng, cho nên, đây là lần đầu tiên tất cả bọn họ nghe được, muốn không kinh ngạc cũng không được!
Sau một khắc!
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt quay người, quay đầu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên đang ôm Tô An Nhiên, có vẻ như là muốn nghe Tiêu Nhất Thiên giải thích, nhìn xem thái độ của Tiêu Nhất Thiên như thế nào, muốn dựa vào Tiêu Nhất Thiên để chứng minh tính chân thực trong lời nói của Tử Đàn!
Tiêu Nhất Thiên đưa lưng về phía bọn họ, mà Tô An Nhiên ôm cổ Tiêu Nhất Thiên thì đang quay mặt về phía bọn họ, đón lấy ánh mắt kinh dị của bọn họ, Tô An Nhiên bị làm cho giật nảy mình, mở miệng nói: "Bố, bọn họ nhìn chằm chằm chúng ta làm gì?" "Có thể là bởi vì bố quá đẹp..."
Tiêu Nhất Thiên rất không biết xấu hổ lên tiếng. Sau đó, cũng không thèm quay đầu lại, nói: "Di Tử Đàn nói không sai, mấy người đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, dọa sợ con gái cưng của tôi thì mấy người không gánh nổi hậu quả đâu!"
Một câu!
Thì giả vờ ngầu một cái!
Bọn người Sói Đồng không biết nên khóc hay cười, đồng loạt đứng dậy, đi tới chỗ Tiêu Nhất Thiên, mà những cô gái mặc áo trắng đó thì nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xông lên đè Tiêu Nhất Thiên xuống cỏ đánh cho một trận tê người!
Mẹ nó!
Cái thằng này thật sự là quá muốn ăn đòn!
Tuy nhiên!
Tiêu Nhất Thiên là con ruột của Diệp Ngọc. Giống như Tử Đàn mới vừa nói, Diệp Ngọc vốn là chủ nhân thật sự của Kiếm Sơn và Bồng lai tiên cảnh, Diệp Ngọc đi, bây giờ con trai ruột của bà ấy lại đến rồi!
Như vậy!
Tử Đàn giao Kiếm Sơn và Bồng lai tiên cảnh lại cho Tiêu Nhất Thiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cũng không có bất kỳ chỗ nào không ổn! "Sư phụ!"
Sắc mặt Xuân Nhụy cực kỳ khó coi, mặc dù bất đắc dĩ, lại không cam tâm, thế là cô ta do dự một chút, cắn răng nói: "Nếu vậy thì, sư phụ muốn trả lại Kiếm Sơn và Bồng lai tiên cảnh cho anh ta, con không có ý kiến!" "Nhưng mà!" "Chúng con nguyện đi theo sư phụ, rời khỏi nơi này, đi chỗ khác khác tu hành, không cần phải nhận anh ta làm chủ, nhờ anh ta báo thù rửa hận cho chúng ta!"
Ý trong lời nói là!
Tiêu Nhất Thiên đến rồi!
Bọn họ có thể đi!
Nhưng mà!
Muốn cho bọn họ khúm núm, nhận Tiêu Nhất Thiên làm chủ?
Hừ!
Không có cửa đâu! "Đúng!" "Con cũng vậy!" "Còn cả con!" "Tất cả chúng con đều nguyện đi theo sư phụ rời khỏi nơi đây!"
Ngay sau đó!
Mấy chục cô gái mặc áo trắng đồng loạt mở miệng tỏ thái độ, thái độ cực kỳ nhất trí, từng gương mặt kiên cường, tất cả đều là sĩ có thể giết nhưng không thể nhục! "Đi?"
Tử Đàn lắc đầu, trầm giọng nói: "Các con đừng có gấp, nghe sư phụ nói hết lời!" "Cô từng nói!" "Cô muốn các con nhận Thiên làm chủ, lý do không chỉ một!" "Mà thân phận của Thiên chỉ là một trong số đó!" "Thứ hai!" "Thân nhân và gia tộc của các con đều bị hoàng tộc Đại Hạ làm hại, thắng chó chết Đế Uyên là kẻ thù chung của tất cả chúng ta, cô còn nhớ