"Hå?" Tô Thanh Cường ngần người một lúc rồi nói: “Nếu đúng là vậy thì sao? Thẻ là của cậu ta, vừa rồi đi gấp, lúc đổi quần áo quên cầm theo. Nếu không tôi gọi cho cậu ta, bảo cậu ta quay lại lấy?"
"Lấy cái rắm!" Liễu Như Phương tức giận mắng một tiếng, phủi tay rồi vứt quần áo cũ của Tiêu Nhất Thiên lên mặt Tô Thanh Cường. Sau đó giành lại cái thẻ đen, hừ lạnh nói: “Nếu là thẻ ngân hàng thật chẳng lẽ ông không muốn biết trong thẻ này có bao nhiêu tiền sao?"
Tô Thanh Cường bị lời nói của Liễu Như Phương dọa sợ.
Ông ấy gom quần áo cũ lại, kinh ngạc nói: “Vợ ơi, bà muốn làm gì thế? Tôi cảnh cáo bà, hành động trộm thẻ ngân hàng của người khác là phạm pháp đấy, chúng ta không thể làm bậy được đâu!" . Đam Mỹ Sắc
"Và lại tôi thấy thằng nhóc Tiêu Nhất Thiên kia cũng không tệ, đối xử rất tốt với Tử Lam và An Nhiên..."
"Hừ!"
Còn chưa chờ Tô Thanh Cường nói xong, Liễu Như Phương đã trợn trắng mắt nói: "Hôm qua nó mới rửa chân cho ông một lần, xoa bóp vài cái ông đã bị vẻ ngoài của nó mê hoặc, cùi chỏ bắt đầu hướng ra bên ngoài rồi à?"
"Đúng là cái đồ đui mù mà!"
Liễu Như Phương tức giận nói: “Chúng ta mới quen biết cậu ta được mấy ngày? Tính kỹ thì còn chưa đến một ngày đó! Bây giờ cậu ta đối xử tốt với Tử Lam và An Nhiên nhưng sao ông chắc rằng cậu ta không cố ý giả vờ cho
Sói Vương Bất Bại)
chúng ta nhìn, muốn lừa gạt chúng ta?"
"Dù sao cậu ta cũng mới ra tù, là tội phạm có tiền án, hơn nữa còn là tội cưỡng bức! Tôi cảm thấy cậu ta đến nhà chúng ta là có mục đích, nhất định là
có ý đồ!
Tôi không thể lấy an toàn của Tử Lam và An Nhiên ra mạo hiểm được, dù sao ngày nào vẫn chưa biết rõ về cậu ta thì trong lòng tôi sẽ không yên ngày
đó..."
Lời nói của bà ấy cũng đúng tình hợp lý, nói năng đầy hùng hồn lý lẽ!
Nước miếng bà ấy phun đầy mặt Tô Thanh Cường, địa vị ở nhà của ông ấy rất khó khăn, làm sao dám cãi lại Liễu Như Phương chứ? Vì thế, ông ấy bèn lo lắng nói: “Cho dù bà không yên tâm về Tiêu Nhất Thiên, vậy thì cũng không thể..."
"Cứ như vậy đi!"
Liễu Như Phương không để cho Tô Thanh Cường có cơ hội nói chuyện, dứt khoát nói: "Đối diện nhà trẻ vừa hay có ngân hàng, chờ trưa nay đón An Nhiên tan học chúng ta tiện đến ngân hàng hỏi cho rõ!"
"Nhưng mà..."
"Câm miệng! Ông không dám đi thì tự tôi đi! Đến lúc đó, ông chờ ở cửa ngân hàng. Một mình tôi đi vào hỏi!"
Nói xong, Liễu Như Phương tức giận thở phì phò quay người đi.
Tô Thanh Cường thầm than một tiếng, nhưng không thể ngăn cản...
Cùng lúc đó.
Tiêu Nhất Thiên đã lái xe đến cổng nhà trẻ, Tô Tử Lam ôm Tô An Nhiên xuống xe. Cô tự dẫn cô bé vào trường học, lúc gần đi vào, cô bé còn không quên làm mặt quỷ với Tiêu Nhất Thiên.
"Chú đi, tối nay chú phải kể chuyện bố cháu đấu võ ở quân khu cho cháu
nghe nha."
Dáng vẻ nghịch ngợm cực kỳ đáng yêu.
"Được, chú hứa!" Tiêu Nhất Thiên cười gật đầu.
Mười phút sau, một mình Tô Tử Lam đi ra khỏi nhà trẻ, ngồi vào ghế phụ, thở dài một hơi rồi nói: “Đi thôi, đến tập đoàn Tô Doãn"
Chiếc Bentley từ từ khởi động.
Mà lúc này, có hai người đàn ông đứng trước cửa ngân hàng đối diện nhà trẻ. Mà một trong hai tên đó có một người là thân tín của Phạm Nhất Minh, trước kia chịu trách nhiệm điều tra chi tiết về Tiêu Nhất Thiên.
Họ Hồ, tên là Hồ Quang Mạnh!
"Thấy chưa?"
Hồ Quang Mạnh chỉ về hướng Tô An Nhiên vừa đi rồi nói: “Cô bé đó chính là mục tiêu lần này của cậu, buổi trưa tan học hẳn là bà ngoại và ông ngoại sẽ đến đón cô bé."
"Đến lúc đó, đừng làm cho người khác phát hiện, bí mật đưa nó đến biệt
thự An Vượng."
Biệt thự An Vượng chính là biệt thự riêng của Phạm Nhất Minh.
"Được."
Người đàn ông trẻ tuổi còn lại gật đầu nói: "Anh Mạnh yên tâm, đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót gì."
"Chuyện này rất quan trọng, không thể khinh thường."
Hồ Quang Mạnh lại dặn dò thêm vài câu, sau đó leo lên một chiếc xe hơi nhỏ. Biến mất không tung tích, để lại một người đàn ông trẻ tuổi khác ngồi trước cửa ngân hàng ôm cây đợi thỏ...
Chín giờ rưỡi sáng.
Lúc Tiêu Nhất Thiên dẫn Tô Tử Lam đến tập đoàn Tô Doãn, bên ngoài tập đoàn đầy người bao vây, đông nghìn nghịt, tất cả đều chỉ vào tòa cao ốc của tập đoàn sôi nổi nghị luận.
"Sao lại thế này?"