Bố con Tô Thanh Thế, Tô Thành Đạt và đám người Lý Nghiên Phi đi phía trước, những cố đông và các quản lý cấp cao của công ty đi theo phía sau. Cảnh tượng này khiến cho Tô Tử Lam không khỏi nghi hoặc.
"Hai nam một nữ này là ai vậy?"
Tô Tử Lam có thể khẳng định trước đây khi làm việc ở công ty, cô chưa từng nhìn thấy ba người này. Hơn nữa, trường hợp trọng đại như hôm nay mà bọn họ lại có thể đi chung với bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt, bỏ rơi đám cổ đông và các quản lý cấp cao ở sau lưng thì có lẽ thân phận không đơn giản.
Ngay lúc Tô Tử Lam đang nghi ngờ khó hiểu, ánh mắt của Tô Thành Đạt đã lướt một vòng trong đám đông, đột nhiên dừng lại trên người Tô Tử Lam, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, vẻ mặt cắn răng nghiến lợi vô cùng dữ
tợn.
Ánh mắt chạm vào nhau!
Đáy lòng Tô Tử Lam vang lên tiếng lộp bộp, thầm cảm thấy không ổn.
Bị phát hiện rồi...
Ngay sau đó, Tô Thành Đạt bước nhanh hơn, vô cùng khí thế đi thẳng
đến trước mặt Tô Tử Lam.
Trái tim Tô Tử Lam đập nhanh như sấm, xoay người muốn rời đi.
Trong nháy mắt, dũng khí vừa rồi được Tiêu Nhất Thiên kích thích đã biến
mất không còn chút dấu vết nào.
Ngay trước mặt đám cổ đông, quản lý cấp cao của tập đoàn Tô Doãn,
còn rất nhiều người vậy xem như thếm nếu như Tô Thành Đạt bước qua đây tỏ vẻ châm chọc, nói một ít lời khó nghe thì làm sao Tô Tử Lam xuống đài được chứ?
Dù sao cô cũng là một người phụ nữ mà.
Năm năm qua, cô đã bắt gặp quá nhiều ánh mắt lạnh nhạt và chèn ép ở nhà họ Tô. Bây giờ bị đuổi ra khỏi tập đoàn Tô Doãn, trước khi đi còn phải bị Tô Thành Đạt làm nhục một trận nữa sao?
Cô không cam lòng!
"Chị Tử Lam, sao vậy?"
Nữ nhân viên bên cạnh đưa tay ngăn lại rồi nói: "Chuyện tổng giám đốc mới nhậm chức lớn như vậy, chẳng lẽ chị không muốn tham gia sao?"
"Tránh ra."
Tô Tử Lam đẩy nhân viên nữ đó ra, trầm giọng nói: “Có thể chị không được thoải mái lắm, hôm nay đến công ty cũng chỉ muốn làm thủ tục nghỉ việc mà thôi, việc tổng giám đốc mới nhậm chức không có liên quan gì đến chị cả."
Nói xong, cô sải bước dài đi ra ngoài.
“Hả, nghỉ việc..."
Nữ nhân viên kia nhất thời ngần người tại chỗ, mù mờ nhìn theo bóng
lưng rời đi của cô.
Thân là đồng nghiệp, trước kia Tô Tử Lam từng chịu nhiều tủi thân trong công ty, cô ấy cũng đều nhìn thấy. Bây giờ tập đoàn Tô Doãn đã hoàn toàn thay đổi, không còn là thiên hạ của Tô Chí Công nữa, theo lý thuyết thì Tô Tử Lam nên vui mừng mới đúng chứ.
Tại sao... lại muốn nghỉ việc?
Tô Tử Lam cũng không giải thích, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cô muốn tránh Tô Thành Đạt nên bước đi rất nhanh, cố gắng đi nhanh hơn tốc độ của Tô Thành Đạt giống như sợ bị anh ta đuổi theo vậy.
Thế nhưng ngay khi trở lại chỗ vừa rồi xuống xe, Tô Tử Lam cũng ngây
(Sói Vương Bất Bại)
ngẩn.
"Xe đâu? Người đâu rồi?"
Vừa rồi lúc Tô Tử Lam xuống xe, rõ ràng đã bảo Tiêu Nhất Thiên ở bên ngoài chờ cô, thế nhưng vào giờ phút này, ven đường đậu rất nhiều xe nhưng lại không hề có chiếc Bentley Mulsanne của Tiêu Nhất Thiên.
Trong nháy mắt, cả người như bị sét đánh.
"Khốn kiếp!"
Theo bản năng, Tô Tử Lam thầm nói: “Chẳng lẽ tên kia nhìn thấy tình hình không ổn nên đã bỏ mình lại xe, một mình lái xe chạy đi rồi sao?"
Sau khi sửng sốt một lát, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh mấy lần. Quả nhiên nhìn thấy ở khúc quanh cuối đường có một chiếc Bentley Mulsanne đang vội vã rời đi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa.
Không phải Tiêu Nhất Thiên thì còn có thể là ai chứ?
Cả gương mặt Tô Tử Lam đều tái xanh, tức giận giậm chân, nhỏ giọng bật thốt lên: "Tên lừa gạt, tên lừa gạt, tên lừa gạt! Đàn ông đúng là không nhờ vả được mà, ngay thời khắc mấu chốt lại trở nên vô dụng."
"Em họ đang chửi ai thế?"
Ngay tại lúc này, Tô Thành Đạt chạy theo sau. Mặc dù giọng nói Tô Tử Lam rất nhỏ nhưng vẫn không thoát được lỗ tai anh ta, anh ta nhìn theo ánh mắt Tô Tử Lam về phía cuối đường mấy lần, sau đó hừ lạnh nói: "Đang chửi chồng của em, em rể của tôi, cái tên phạm tội cưỡng hiếp vừa ra mới ra tù kia sao?"
"Không liên quan đến anh."
Tô Tử Lam gio tay muốn đón taxi.
"Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là người làm mai của hai người mà, đương nhiên tôi phải lo chuyện này rồi."
Tô Thành Đạt tiến lên mấy bước, ngăn cản đường đi của Tô Tử Lam: "Ai dô, sắc mặt em họ không tốt cho lắm nhỉ, có phải tối hôm qua ngủ không được