"Các người làm gì? Buông tôi ra!"
Đợi đến khi Liễu Như Phương phản ứng lại, đã bị kéo ra ngoài mấy mét xa, theo bản năng gào hét trở nên vùng vẫy dữ dội, bỗng liền thu hút không ít sự chú ý của người xung quanh.
"Lãnh đạo chỉ thị, mời bà phối hợp công việc của chúng tôi."
Một bảo vệ trong đó thuận miệng nói một câu, giọng nói rất lớn, là cố tình nói cho những quần chúng xung quanh đó nghe, vì dù sao, ở đây là ngân hàng, bắt người cũng cần phải có lí do. Nếu không thì, một khi bị người khác quay lại đăng lên trên mạng, nói họ bắt nạt người dân thường, sợ rằng sẽ dẫn đến một số phiền phức không cần thiết.
Kinh nghiệm làm việc của những bảo vệ này phong phú, tất nhiên hiểu được làm như thế nào bảo vệ bản thân.
"Lãnh đạo của các người là ai? Dựa vào đâu bắt tôi?"
Tuy Liễu Như Phương chột dạ, nhưng vẫn rất cứng miệng, không còn cách, xung quanh nhiều cặp mắt đang nhìn như vậy, không cứng rắn không được mà, bà ấy sống hết hơn nửa đời người, chưa từng làm qua chuyện xấu, ngân hàng cách khu Gia Định không xa, lỡ như tin tức bị bắt truyền về khu Gia Định, vậy sau này bà ấy còn có mặt mũi gì để ra ngoài gặp người?
Thế là, bà ấy lớn tiếng la hét: "Các người còn không buông ra. Tôi... tôi
báo cảnh sát đấy!"
"Yên nào!"
Bảo vệ hứ rằng: "Bà làm gì rồi, tự mình biết, chúng tôi cũng đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát rất nhanh thì tới, nếu như bà thật sự có lí, đến lúc đó có cơ hội để bà kêu oan"
Vừa nghe lời này, tim của Liễu Như Phương như chết lặng.
Ngân hàng chủ động báo cảnh sát, vậy chẳng phải nói là, ngân hàng đã nắm được chứng cứ sát thật, có thể chứng minh tấm thẻ đen đó là bà ấy giấu
Tiêu Nhất Thiên lén lút mang ra ngoài rồi?
Chết rồi chết rồi!
Liễu Như Phương thật sự hối hận chết mất. Sớm biết như vậy thì bà ấy lấy tấm thẻ đen đó trực tiếp đi chất vấn Tiêu Nhất Thiên rồi, cùng lắm thì kéo theo Tiêu Nhất Thiên cùng đến ngân hàng điều tra rõ sự việc.
Bà ấy nghĩ không thông là tấm thẻ đen đó rốt cuộc là cái gì?
Nếu như chỉ là thẻ thành viên bình thường, cho dù là bà ấy trộm qua đây, cũng không tới nỗi gây ra động tĩnh lớn như vậy, bắt người rồi, còn phải báo cảnh sát.
Trong hoang mang, trước khi bị bảo vệ kéo ra đại sảnh lầu một, Liễu Như Phương kéo căng họng ra, lớn tiếng hét về hường cửa ngân hàng: "Tô Thanh Cường! Tô Thanh Cường!"
"Nhanh! Mau gọi điện thoại cho Tiêu Nhất Thiên, kêu anh ta qua đây một chuyển ngay!"
Thẻ là của Tiêu Nhất Thiên, chỉ có kêu Kiêu Nhất Thiên đến mới có thể chứng minh sự trong sạch của Liễu Như Phương, nếu không thì đợi cảnh sát đến rồi cho dù Liễu Như Phương từ đầu đến chân toàn la, cũng rất khó nói rõ sự việc.
Vì dù sao, bà ấy đối với thẻ đen đó hoàn toàn không biết gì, chỉ nói bằng miệng rằng không phải ăn trộm, không phải cướp, ai tin?
Đổi lại là bà ấy, bà ấy cũng không tin!
Và lúc này, chính là lúc Tô An Nhiên tan học.
Tô Thanh Cường đợi ở cửa ngân hàng hết nửa ngày, vẫn chưa thấy Liễu
Như Phương đi ra, đang chuẩn bị qua trường học đón Tô An Nhiên trước, rồi trở về tìm Liễu Như Phương, đúng ngay chính lúc này, trong ngân hàng vang ra tiếng hét lớn của Liễu Như Phương.
"Chuyện gì thế?"
Vừa nghe âm thanh, đáy lòng của Tô Thanh Cường lộp cộp một tiếng, bỗng liền nhận thấy được chuyện lớn không hay, xe lăn vốn dĩ đã quay đi, lại quay trở về.
Chỉ tiếc rằng, đôi chân của ông ấy bị tàn phế, ngồi trên xe lăn, ngay cả bậc thang của cửa ngân hàng cũng lên không được.
Nhưng mà, ông ấy có thể đoán được xảy ra chuyện gì rồi.
Đây cũng là điều ông ấy lo lắng nhất.
Thế là, ông ấy lập tức móc ra điện thoại, gọi điện thoại cho Tiêu Nhất
Thiên...
Ngoại thành Đồ Sơn.
Trong tiệm rau quả của nhà họ Đỗ, Đỗ Tuyết Mai đích thân xuống bếp, làm món thịt kho tàu và cá cháy tỏi mà trước đây Tiêu Nhất Thiên thích ăn nhất, Đỗ Thiết Sơn thì lấy ra vài chai rượu mạnh. Tiêu Nhất Thiên trở về, trong lòng hai ông bà già vui như nở hoa, trên khuôn mặt đầy vết nhăn ngập tràn nụ cười hạnh phúc, vây quanh quan sát một hồi Tiêu Nhất Thiên, hỏi han ân cần.
Năm năm rồi!
Hai ông bà già chưa từng vui vẻ giống như hôm nay vậy.
Tiêu Nhất Thiên cũng như vậy.
Một bữa cơm ăn thật ngon miệng. Hoà thuận vui vẻ, Tiêu Nhất Thiên cũng không có đem chuyện lúc bấy giờ mình chiêu mộ vào ngũ, đẫm máu sa tường nói với Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai, sợ họ sau khi nghe rồi thắt tim, rối ruột rối gan.
Với lại. Thân phận của Tiêu Nhất Thiên thuộc là tuyệt mật, không thể tiết lộ với bên ngoài.
Cho dù là bà và ông, cũng không ngoại lệ.
Đây là kỷ luật quân đội!
Rượu uống nửa say, nhắc đến án tình bị oan đó của năm năm trước, Đỗ Thiết Sơn say sỉn đem chuyện xảy ra sau khi Tiêu Nhất Thiên vào ngục, toàn bộ nói với Tiêu Nhất Thiên, bao gồm Đỗ Thanh Trúc là mẹ của Tiêu