Tiêu Nhất Thiên thật sự nằm mơ cũng không nghĩ đến, sinh viên đại học mà bà cụ và ông cụ hỗ trợ, nhận làm con gái nuôi, cô gái trong hình chụp này, anh lại quen biết.
Với lại, buổi chiều hôm qua còn gặp mặt qua!
Ở cửa hàng bently 4s!
Chính là cô nhân viên kinh doanh bị các đồng nghiệp khác cô lập, phụ
trách tiếp đãi Tiêu Nhất Thiên!
Cô ta... là dì của anh?
Này cũng quá trùng hợp rồi chứ?
Hơn một cân rượu trắng xuống bụng, tuy Tiêu Nhất Thiên không có uống say nhưng có chút hơi sin, khuôn mặt ửng đỏ hiện ra nét kinh ngạc. Anh ngẩn người một lúc, ngước đầu nhìn sang Đỗ Tuyết Mai, hỏi rằng: "Bà ơi, cô ấy chính là Lâm Hàn, dì của cháu?"
“Đúng rồi."
Đỗ Tuyết Mai nhíu mày: “Sao vậy?"
Tiêu Nhất Thiên truy hỏi rằng: "Cô ấy có phải đi làm ở một cửa hàng bently 4s không, là nhân viên kinh doanh xe hơi?"
“Không sai."
Đỗ Tuyết Mai gật gật đầu, cặp mày nhíu lại càng chặt: "Sao cháu biết
vậy?"
"Cháu gặp qua cô ấy."
Tiêu Nhất Thiên cười trừ, sau đó, đem chuyện hôm qua mua xe đại khái kể một lần với Đỗ Tuyết Mai, tất nhiên, vì không để Đỗ Tuyết Mai lo lắng, anh không có đem tình trạng của Lâm Hàn ở cửa hàng bently 4s nói với Đỗ Tuyết
Mai.
"Vậy đúng thật là trùng hợp."
Đỗ Tuyết Mai trừng to mắt, kinh ngạc không nhỏ, tiếp theo thì cười nói: "Tục ngữ có câu, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Xem ra đứa con Lâm Hàn này đích thực có duyên với nhà chúng ta, vậy cũng có thể để cháu gặp được."
"Đúng là khá có duyên"
Tiêu Nhất Thiên gật đầu mỉm cười, trong lòng lại đang nghĩ, hoàn cảnh bây giờ của Lâm Hàn khá là đáng lo, công việc cũng không thuận lợi, vừa đúng lúc, buổi chiều phải cửa hàng bently 4s đổi bằng lái xe chính thức, nếu như có thể, không ngại giúp đỡ cô ta.
Chính ngay lúc này, điện thoại của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên reo lên.
Móc ra điện thoại nhìn xem, là Tô Thanh Cường gọi lại.
"Bà ơi, cháu nghe cuộc điện thoại."
Tiêu Nhất Thiên đứng dậy, né ra Đỗ Tuyết Mai, chuyện đính hôn với Tô Tử Lam, anh còn chưa kịp nói. Anh dự tính sau khi hoàn toàn giải quyết chuyện bên nhà họ Tô rồi, trực tiếp dẫn Tô Tử Lam và Tô An Nhiên qua gặp bà cụ và ông cụ cho hai ông bà họ một sự bất ngờ.
"Bố."
Sau khi bắt điện thoại, Tiêu Nhất Thiên vừa gọi một tiếng, giọng nói vội
vã của Tô Thanh Cường từ trong điện thoại truyền lại: “Tiêu Nhất Thiên hà? Nhanh! Con mau qua đây một chuyến! Có chuyện rồi, mẹ của con bà ấy..."
"Bà ấy bị người ta bắt đi rồi!"
Nghe nói, sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên thay đổi, bỗng chốc tình hẳn. "Chuyện như thế nào?"
Tiêu Nhất Thiên hỏi rằng: “Bố, bố hãy khoan đừng gấp, nói từ từ, ai bắt
Sói Vương Bất Bại)
mẹ của con đi rồi? Lí do là gì?"
"Là, là..."
Tô Thanh Cường có chút khó mở lời, nhưng lửa đốt chân mày, sự việc khẩn cấp, ông ấy chỉ có thể ráng nói sự thật: “Mẹ cậu không yên tâm đối với cậu. Nghi ngờ cậu đến nhà chúng tôi là có âm mưu khác, sợ rằng cậu làm tổn thương Tử Lam và An Nhiên nên muốn nhân lúc cậu không ở đây, điều tra tình hình của cậu."
"Sáng sớm lúc cậu đi, thay áo, để quên một tấm thẻ màu đen ở trong nhà, mẹ cậu tưởng rằng đó là thẻ ngân hàng của cậu, nên lén lút lấy ra ngoài. Vừa đúng đối diện nhà mẫu giáo của An Nhiên có ngân hàng nên bà ấy muốn vào trong hỏi thử."
"Kết quả..."
Tô Thanh Cường là người thành thật, có một nói một, hoàn toàn không giấu giếm với Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên theo bản năng đưa tay sờ túi áo của mình, phát hiện thẻ đen tôn quý đích thật không ở trên người, xem thời gian, hỏi rằng: "An Nhiên đâu? Tan học chưa?"
"Tan học rồi."
Tô Thanh Cường nói rằng: "Tôi vốn định qua trường học rước An Nhiên trước, nhưng mẹ cậu đột nhiên bị bắt, lớn tiếng la hét, kêu tôi gọi điện thoại cho cậu, tôi chỉ có thể..."
"Con đến ngay!"
Không đợi Tô Thanh Cường nói hết lời, Tiêu Nhất Thiên dặn dò rằng: "Bố,
bố qua trường học đón An Nhiên ra ngoài trước, con trực tiếp đi ngân hàng."
Cúp điện thoại, anh quay người liền đi.
"Bà ơi. Cháu có việc gấp cần đi xử lý, có thể phải đi trước rồi." Về bên cạnh Đỗ Tuyết Mai, Tiêu Nhất Thiên có chút áy náy nói rằng.
"Đi đi."
Vừa nhìn sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên thì Đỗ Tuyết Mai biết sự việc
không nhỏ, cũng không có hỏi kĩ, liền gật đầu nói: “Nhớ lấy lời nói vừa rồi của bà, không được manh động, không làm bừa, không lấy sinh mạng của mình đi mạo hiểm."
"Bận xong trở về, bà làm món ngon cho cháu ăn nữa."
Chụt!
Tiêu Nhất Thiên ôm lấy Đỗ Tuyết Mai. Trực tiếp hôn mạnh trên trán của bà cụ, nghiêm túc nói: “Bà yên tâm, cháu