Người giành lên tiếng trước tất nhiên chính là Tiêu Nhất Thiên,
Kể từ lúc anh bước vào trong tiệm Bentley 4S cho đến bây giờ mới chỉ có hai phút ngắn ngủi, nhưng trong thời gian này anh đã nắm bắt được sơ lược đầu đuôi câu chuyện, trong lòng đã rõ ràng.
Mà mấy người chị Mai một lòng vây quanh chỉ trích Lâm Hàn nên hoàn toàn không có chú ý đến sự tồn tại của anh.
Tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Anh vừa mở miệng đã khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Xoạt, xoạt, xoạt.
Gần như mọi người không hẹn mà cùng xoay người và quay đầu lại trong nháy mắt, sôi nổi liếc nhìn lần lượt mở to mắt, tập trung lên người của Tiêu Nhất Thiên với vẻ kinh ngạc.
Tiêu Nhất Thiên giọng khách át giọng chủ trở thành tâm điểm của mọi
người.
"Mẹ kiếp mày là thằng nào vậy?"
Anh đứng phía sau người thanh niên cách anh ta rất gần, khoảnh khắc người đó quay đầu lại gần như dán sát mặt với anh, ở giữa cách nhau không tới 20cm.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Nhất Thiên khiến anh ta giật này mình, như thể một con chó hoang bị người giẫm phải đuôi, bất giác lùi lại hai bước, sau đó lửa giận bừng bừng nghiến răng nghiến lợi với anh.
(Sói Vương Bất Bại)
"Mày..."
Chị Mai sững sờ: "Là anh?"
Rõ ràng chị ta vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Tiêu Nhất Thiên, dù gì hôm qua chị ta nhận nhầm anh thành tên nhóc nghèo kiết xác mua không nổi xe, kết quả lại bị anh vả mặt.
Vì vậy ấn tượng vô cùng sâu sắc.
"Cô quen biết à?"
Giám đốc Lý nhìn về phía chị ta với vẻ mặt khó hiểu.
Chị Mai vội vàng lên tiếng: "Giám đốc Lý chắc không biết anh Nhất Thiên
này chính là vị khách hàng lớn hào phóng coi tiền như rác mà ngày hôm qua đã mua chiếc Mulsanne kia chỉ với một câu nói đó."
"Ồ?"
Ánh mắt của bà ta lại đặt trên người của anh, cũng rất ngạc nhiên nhưng
đã thay đổi hương vị.
Vừa nãy là tức giận.
Còn bây giờ là mừng rỡ.
Bentley là xe hạng sang tiêu chuẩn, dành riêng cho giới nhà giàu, giá dao động cũng mấy tỷ, cả thành phố Hải Phòng này chắc chắn không có mấy người mua nổi một chiếc Mulsanne Bentley.
Khách hàng lớn như Tiêu Nhất Thiên này cầu mà không được.
Đương nhiên phải tươi cười chào đón không thể đắc tội được.
Vì vậy Giám đốc Lý hơi ngây người trong giây lát rồi đánh giá anh một chút, sau đó vươn tay ra với Tiêu Nhất Thiên rồi cười nói: “Xin chào anh Nhất Thiên, tôi là Giám đốc Tiêu thụ của của cửa hàng 4S này, tên là Lý.."
"Tôi không có hứng thú với tên cả bà."
Tiêu Nhất Thiên nghiêm mặt lại cũng không thèm ban cho bà ta một ánh mắt rồi hừ lạnh: "Tôi nói lại một lần nữa, tôi không hài lòng với kết quả xử lý
của bà."
Bốn chữ tôi không hài lòng này được anh nhấn mạnh từng chữ một, mỗi chữ được thốt ra rất vang dội và đều đặn.
"Điều..."
Bàn tay đưa ra của Giám đốc Lý vẫn giữ nguyên tư thế, nụ cười chuyên
nghiệp trên khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ, xấu hổ đến mức không nói nên
lời.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Tiêu Nhất Thiên đến đây cũng không thân
thiện gì cho cam.
"Anh Nhất Thiên..."
Chưa kể tới mấy người chị Mai và Giám đốc Lý, ngay cả Lâm Hàn người đang ngồi xổm dưới sàn lau nước mắt, cũng không ngờ tới anh sẽ đột nhiên xuất hiện và đứng ra nói chuyện giúp cô ta.
Rốt cuộc hai người chỉ mới gặp mặt nhau một lần, cơ duyên quen biết tình cảm cũng không sâu nặng.
Tiêu Nhất Thiên bước vào trong đám đông cúi người rồi vươn tay ra đỡ Lâm Hàn rồi lên tiếng hỏi: “Em thế nào rồi? Có sao không? Em vẫn chưa đổi biển số xe chính thức cho anh đâu."
"Anh Nhất Thiên"
Lâm Hàn gật đầu đang định mở miệng thì chị Mai đột nhiên tới gần rồi giành nói trước: "Anh Nhất Thiên có lẽ không biết Lâm Hàn đã vi phạm vào quy định của công ty, lập tức phải bị sa thải khỏi đây, tôi sẽ tiếp quản công việc của cô ấy."
"Vì vậy tôi sẽ xử lý biển số xe chính thức cho anh."
Mục đích của chị Mai cũng chính là vì cướp đi khách hàng của Lâm Hàn, cơ hội đã bày ra trước mắt nên chị ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Cô sao?"
Tiêu Nhất Thiên trừng mắt với chị ta rồi lắc đầu nói: “Cút! Cô không xứng
phục vụ tôi!"
"Anh!"
Một câu này khiến chị Mai không nói lên lời.
Chị Mai bị sỉ nhục khiến người thanh niên kia không thể nhịn được nữa, giơ tay đấm về phía Tiêu Nhất Thiên rồi chửi mắng: “Mẹ kiếp mày muốn phụ nữ đến phát điên rồi phải không? Muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt ông à? Tao..."
Bich!
Anh ta vẫn còn chưa kịp nói hết đã bị anh đá văng ra.
Người thanh niên vừa mới đi tới trước mặt của Tiêu