Tiêu Nhất Thiên đi thẳng tới trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, đạp một đạp lên ngực anh ta. Anh cúi đầu nhìn xuống anh ta, mở miệng hỏi: "Mày mới vừa nói là Lâm Hàn chủ động gọi điện thoại cho mày?"
"Đúng không?"
Lời nói của anh rất lạnh lùng, vừa hỏi, Tiêu Nhất Thiên vừa hơi dùng sức, người đàn ông trẻ tuổi lập tức cảm thấy ngực đau đớn đến không thở nổi.
"Tôi, tôi..."
Người đàn ông trẻ tuổi vừa muốn mở miệng liền bị Tiêu Nhất Thiên đánh
gãy: "Mày còn nói là Lâm Hàn chủ động đưa ra yêu cầu, muốn trực tiếp gặp %3D mặt mày, hẹn hò thuê phòng, ngủ với mày."
"Đúng không?"
Lực trên chân lại tăng thêm một chút!
Người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên, hai cái đùi giãy dụa như con ếch xanh nhưng không có tác dụng gì. Chỉ có thể lắc đầu nói: "Đại ca à, thật ra tôi..."
"Mày cho Lâm Hàn 35 triệu tiền đặt cọc, đến bây giờ cô ấy cũng chưa trả
lại cho mày."
"Đúng không?"
Hỏi một câu Tiêu Nhất Thiên lại đạp thêm một cái, mỗi một lần sức lực trên chân càng tăng thêm một phần. Hỏi liên tục ba vấn đề, tim gan phèo phổi của người đàn ông trẻ tuổi cũng lăn lộn gào thét lun rồi, yết hầu nhấp nhô, có loại xúc động muốn hộc máu tại chỗ.
(Sói Vương Bất Bại)
"Tai điếc rồi sao? Trả lời vấn đề của tao!"
Tiêu Nhất Thiên hùng hổ dọa người.
"Đại ca, chuyện này... Tôi..."
Nhận được ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chiến, người đàn ông trẻ tuổi thật muốn khóc, trong lòng chỉ muốn chửi thề: 'ĐM, ông trời làm chứng, lỗ tai của tôi không có bị điếc nha. Đau chết mất. Mẹ nó, tôi sợ rồi, sợ rồi còn không được sao?
Thật ra tôi muốn trả lời vấn đề của anh, nhưng vấn đề là anh cũng phải để cho người ta có cơ hội mở miệng nói chuyện đó chứ!
Không cho tôi nói chuyện, lại trách tôi không nghe theo?
Anh trai à!
Anh xứng đáng là anh trai ruột của tôi luôn rồi đấy!
Đều là đàn ông với nhau, ở trước mặt người phụ nữ của mình tỏ ra đẹp trai, ngầu thôi mà, làm gần giống là được rồi. Giữ lại chút mặt mũi được không
vậy?
Hả? Không được sao anh trai?"
"Phốc!"
Không biết là bị Tiêu Nhất Thiên giẫm hay là trong lòng anh ta uất nghẹn, đột nhiên người đàn ông trẻ tuổi nhịn không được nữa, từ trong miệng phun ra một búng máu, tạo thành một tia máu phun cao đến nửa mét!
Giống hệt như cái đài phun nước màu đỏ...
May là Tiêu Nhất Thiên tay mắt lanh lẹ, ngay lập tức rụt chân phải lại mới không bị búng máu già kia phun dính đến trên quần của mình.
"Thật bẩn!"
Tiêu Nhất Thiên nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt tràn đầy xem
thường.
Người đàn ông trẻ tuổi đưa tay che lấy lồng ngực của mình, nghe được lời Tiêu Chiến nói, sắc mặt lập tức sa sầm giống như cha chết: "Anh nghĩ tôi
(Sói Vương Bất Bại))
muốn phun chắc?
Cái này cũng trách tôi sao?
Anh trai à, xem như hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt. Bàn về không biết xấu hổ, ông đây không phục ai chỉ phục mỗi anh!
"Mày có một phút, trả lời vấn đề vừa rồi tao hỏi."
Trong lòng Tiêu Nhất Thiên lo lắng cho sự an toàn của Tô An Nhiên, Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn, anh thật sự không muốn ở đây lãng phí thời gian, không nhịn được nói: "Nhớ kỹ, mày chỉ có một cơ hội thôi. Việc bây giờ mày nói tốt nhất là đáp án mà tao muốn."
"Nếu không, đời này màu cũng đừng mong có cơ hội mở miệng nói
chuyện nữa!"
Uy hiếp!
Không che giấu chút uy hiếp nào!
Vẻ mặt người đàn ông trẻ tuổi đầy cầu xin, cố hết sức mới miễn cưỡng ngồi dậy được, không dám có chút chần chờ lập tức gật đầu nói: "Tôi nói! Tôi nói tất cả!"
"Tôi thừa nhận, là do tôi cố ý hãm hại cái người nhân viên bán hàng gọi là Lâm Hàn kia..." %3D
Tất cả được khai ra hết trong vòng một phút!
Giống như đúc lời vừa rồi Lâm Hàn đã kể lại, chiều hôm qua kể từ lần đầu tiên anh ta tới cửa hàng Bentley 4S, anh ta đã đánh chủ ý lên Lâm Nhàn, đào một cái hố rồi từng bước một dụ cô ra rơi vào bẫy.
Nghe người đàn ông trẻ tuổi nói xong, vẻ mặt Lâm Hàn và quản lý Lý lộ vẻ
sợ hãi, nhao nhao bu lại.
Đám người chị Mai sắc mặt cũng như tro tàn.
Lâm Hàn đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, mạnh dạn hỏi người đàn ông trẻ tuổi: "Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh lại hại tôi?"
"Vì..."
(Sói Vương Bất Bại)
Người đàn ông trẻ tuổi chần chờ một chút, sau đó cắn răng nói: "Vì chị
Mai."
"Mày nói bậy!"