"Ông Hoắc, nhanh như vậy đã xong việc rồi sao?"
Phạm Nhất Minh đang đợi cách đó không xa, vừa nhìn thấy Hoắc Đình Kiên đi ra, anh ta có hơi sửng sốt, sau đó lập tức chào hỏi, mỉm cười vươn tay ra tỏ ý nói: “Ông Hoắc vất vả cả chặng đường rồi, bây giờ người cũng đã bị bắt rồi, mọi việc cũng đã làm xong. Tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc để chào đón khách phương xa đến dùng cơm, xin mời bên này."
Đúng là, quá nhanh rồi!
Phạm Nhất Minh ban đầu nghĩ rằng, Hoắc Đình Kiên có sở thích về phương diện đó, nóng lòng muốn đá anh ta ra ngoài, ít nhất là ở trong đó chơi một giờ, hoặc thậm chí chơi cho đến khi trời tối.
Ai có thể ngờ rằng, trong vòng chưa đầy hai mươi phút, vậy mà đã ra
ngoài rồi.
Hoắc Đình Kiên phớt lờ anh ta, tiếp tục đi ra.
Anh ta định đi theo, thì đột nhiên, chuông điện thoại vang lên. Anh ta lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cha mình là Phạm Đức Thành đích thân gọi đến, anh ta hơi sửng sốt, cười nói: "Ông Hoắc, xin mời, tôi nghe điện thoại
đã."
"Bố." . đam mỹ hài
Sau khi Hoắc Đình Kiên rời đi, Phạm Nhất Minh mới trả lời cuộc gọi: "Tìm
con có việc gì sao?"
"Con đang ở chỗ nào?"
Phạm Đức Thành hỏi ngược lại.
(Sói Vương Bất Bại)
"Biệt thự An Vượng làm sao vậy?"
Đương nhiên Phạm Nhất Minh sẽ không nói cho Phạm Đức Thành biết về mối liên hệ bí mật của anh với gia đình họ Tiêu ở Thủ đô, thế là anh ta đã tùy miệng nói dối một cách thản nhiên: “Có vài người bạn từ câu lạc bộ võ sĩ đạo đến chơi. Cùng nhau đi uống rượu."
Lời nói dối này, một nửa là sự thật còn một nửa là giả.
Vì mở tiệc để đẩy trần cho Hoắc Đình Kiên, Phạm Nhất Minh thật sự đã mời một vài người bạn trong câu lạc bộ võ sĩ đạo đế cùng nhau uống rượu, chỉ là, anh ta đã che giấu sự tồn tại của Hoắc Đình Kiên.
"Có thật không?"
Phạm Đức Thành có chút hoài nghi.
Phạm Nhất Minh khinh khinh, nói: "Bố, nghe lời bố nói kìa, con lớn như thế này rồi, nhưng đã khi nào lừa bố chưa? Hơn nữa, uống có một chút rượu mà thôi, bố cũng đâu có cấm đoán điều đó, con đến mức phải lừa bố làm gì?"
Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Phạm Nhất Minh có chút kích
động, anh lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Bình thường, Phạm Đức Thành luôn bận rộn với công việc, đối với chuyện của anh rất hiếm khi quan tâm đến.
Hơn nữa, cũng không đặc biệt gọi điện thoại đến, giống như đang tra hỏi thế này. Hỏi những những vấn đề ngớ ngẫn như vậy.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Sau phút chốc, giọng nói của Phạm Đức Thành một lần nữa lại truyền đến: "Bố nghe nói con gái của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên biến mất sau giờ học vào buổi trưa hôm nay, con thành thật nói cho bố biết, chuyện này có liên quan gì đến con không?"
Chết tiệt, quả nhiên mà!
Đáy lòng Phạm Nhất Minh đột nhiên run lên, tay cũng run theo, điện thoại gần như rơi xuống đất."Bên mình vừa mới bắt được đứa bé gái, mà bố bên đó, nhanh như thế đã biết được thông tin này rồi sao?"
"Xem ra, miệng bố thì nói, cần theo dõi diễn biến, mà trên thực tế, không phải yên lặng chờ đợi sự phát triển của sự việc, còn bí mật phái người theo dõi mọi động tĩnh của Tiêu Nhất Thiên và nhà họTô."
"Chuyện đứa nhỏ bị bắt cóc, không phải bị người của bố nhìn thấy rồi đấy
chứ?"
Trong lòng của Phạm Nhất Minh bỗng nhiên có chút sợ hãi.
"Mất tích?"
Gạt đi sự ngạc nhiên và lo lắng trong lòng, Phạm Nhất Minh cố gắng hết sức để giả vờ như không liên quan đến mình, nghi ngờ hỏi: "Bố đã nghe ai nói? Con không biết gì cả. Không có người nào nói cho con biết"
"Con thật sự không biết?"
Phạm Đức Thành vẫn giữ một giọng điệu nghi ngờ.
"Con xin thề!"
Những người càng có tội, họ sẽ càng dùng giọng điệu cực kỳ cứng rắn để thể hiện sự vô tội của mình, che giấu nỗi bất an trong lòng, Phạm Nhất Minh cũng không ngoại lệ. Anh ta thề thốt một cách thành khẩn, nói: “Bố! Con là con trai ruột của bố mà, bố vẫn không hiểu con sao?"
"Từ nhỏ đến lớn, con có bao giờ bất hiếu làm trái ý của bố đâu? Lần trước bố nói, không cho con tùy tiện xen vào chuyện của Tiêu Nhất Thiên. Con nhất định sẽ không tùy tiện nhúng tay vào!"
"Chẳng lẽ lời của con nói mà bố cũng không tin sao?"
Trong sự kiên định đó mang một chút nỗi oán hận trong lòng.
"Không liên quan gì đến con, bố không có ý gì khác, cũng không phải không tin con. chỉ là chuyện này không thể coi thường, ngàn vạn lần không thể xem nhẹ, đi sai một bước, rất có thể là vực sâu thăm thẳm."
Giọng điệu của Phạm Đức Thành dịu đi rất nhiều.
Nhưng trở nên nghiêm túc hơn.
"Ý của bố là gì?"
Phạm Nhất Minh hỏi: “Bố, bố hôm nay rất kỳ lạ, có phải đã xảy ra chuyện
gì không?"
"Đúng."
Phạm Đức Thành không giấu giếm Phạm Nhất Minh điều gì, trầm