"Bác Phúc, ngồi bên này"
Để Bác Phúc ngồi lên ghế số pha, sau đó, Phạm Đức Thành mới hỏi: “Anh điều tra bên kia thế nào rồi? Có tung tích của Tô An Nhiên không?"
"Tạm thời vẫn chưa điều tra được gì.”
Bác Phúc lắc đầu, nói: “Cô gái nhỏ đó biến mất rất đột ngột, có lẽ là một cao thủ ra tay. Theo thông tin từ cảnh sát bên đó phản hồi qua, camera của trường học và những nơi gần đó đã bị phá hủy từ trước, đối phương rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng."
Ông ta thở dài: "Cũng trách tôi suy nghĩ không chu toàn. Phái người theo dõi chặt Tiêu Nhất Thiên và người nhà họ Tô, nhưng lại không có để tâm đến một cô bé nhỏ bốn tuổi đó."
"Kết quả, vấn đề xảy ra ở trên người cô gái nhỏ!"
Dù sao tuổi của Tô An Nhiên vẫn còn nhỏ, dưới tình hình không biết cô bé là con gái ruột của Tiêu Nhất Thiên, ai ngờ lại có người đột nhiên đánh vào đầu cô bé?
Bắt cô bé đi mất, có thể làm được gì đây?
Uy hiếp Tiêu Nhất Thiên sao?
Có ích không?
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cũng cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, có chút
trái ngược với lý lẽ thường tình.
Phạm Đức Thành cau mày, suy nghĩ một chút, rồi trầm giọng nói: “Có thông tin từ Thủ đô truyền đến, cho biết nhà họ Tiêu đã phái người đến Thành phố Hải Phòng, bắt Tiêu Nhất Thiên đưa về Kinh, đáng lẽ sáng nay phải đến nơi, nhưng người của chúng ta, đã chờ ở sân bay cả buổi sáng, vẫn không tìm thấy tung tích của đối phương."
"Sau đó, Tô An Nhiên liền biến mất một cách kỳ lạ!"
"Bác Phúc, anh có cảm thấy rằng, người bắt cóc Tô An nhiên, có phải là người nhà họ Tiêu ở Thủ đô phái đến không?"
Cao thủ!
Xét về năng lực, người được nhà họ Tiêu ở Thủ đô phái đến, nhất định có khả năng như thế, im hơi lặng tiếng bắt cóc Tô An Nhiên từ trường học.
Và động cơ...
Ân oán giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở Thủ đô, thuộc dạng không
đội trời chung!
"Có khả năng này."
Bác Phúc gật đầu: “Kể từ khi xác nhận thân phận của Tiêu Nhất Thiên. Nhà họ Tiêu ở Thủ đô, ba gia tộc lớn ở Đồ Sơn, còn có nhà họ Tô, toàn bộ đều đã được an bài trong cơ sở ngầm của chúng ta, nhất cứ nhất động, đều nằm dưới sự giám sát của chúng ta, chỉ có nhân vật bí ẩn nhà họ Tiêu phái đến và cô gái nhỏ đó nằm ở ngoài tầm mắt của chúng ta, nhưng cả hai đồng thời cùng biến mất, không thể không khiến cho người ta nghi ngờ có sự liên quan trong đó..."
Nghĩ xong, lại lắc đầu nói: “Nhưng..."
“Nhưng cái gì?" Phạm Đức Thành hỏi.
Sắc mặt của Bác Phúc nghiêm túc nói: “Theo những gì chúng ta biết về nhà họ Tiêu ở Thủ đô, người nhà họ Tiêu làm việc, luôn sấm rền gió cuốn, mạnh mẽ và bá đạo, xem thường việc sử dụng những thủ đoạn đê hèn, bỉ ổi. Nếu mục đích chuyến đi của bọn họ, chỉ đơn giản là mang Tiêu Nhất Thiên trở về Kinh, sẽ không đến mức bắt đầu với cô gái nhỏ đó."
"Trừ khi, bọn họ bắt cô gái nhỏ đó, còn có âm mưu khác!"
Bác Phúc tuy đã già, râu tóc bạc trắng, nhưng đôi mắt vẫn sắc như điện. Đầu óc nhanh nhạy.
"Có lẽ thế."
Phạm Đức Thành gật đầu tán thành, trầm giọng nói: "Về phần điều tra Tô An Nhiên, dừng lại ở đây, nếu thật sự là do nhà họ Tiêu làm, chúng ta sẽ tiếp tục truy xét. Nếu không sẽ có thể sẽ rút dây động rừng, dẫn lửa thiêu thân."
"Ù."
Bác Phúc cũng nghĩ như vậy.
Quyền lực của nhà họ Tiêu ở Thủ đô quá lớn, một khi chọc giận nhà họ Tiêu, bị nhà họ Tiêu nhắm trúng, thì hậu quả sẽ không thể lường được.
"Tiêu Nhất Thiên bên đó thế nào rồi?"
Sau đó, Phạm Đức Thành nói: "Tiêu Nhất Thiên, người này, thần bí không ai có thể đoán được, ẩn nấp cũng rất kĩ, đã bị giam suốt năm năm trong nhà tù số bốn Thành phố Hải Phòng, nhưng không có một ai biết, anh ta đã trải qua những gì trong nhà tù đó suốt năm năm qua."
"Thậm chí, cũng không có một ai biết, anh ta rốt cuộc có bị giam giữ trong tù hay không!"
"Bây giờ tốt rồi!"
Phạm Đức Thành ậm ừ, nói: “Nhà họ Tiêu ở thủ đô đã phái người tới, nếu Tiêu Nhất Thiên không muốn ngồi chờ chết, nhất định sẽ tiết lộ ra một số bối cảnh và bí mật không rõ, đến lúc đó, chúng ta sẽ ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, theo tình thế mà tính toán, ai có phần thắng lớn hơn, chúng ta sẽ đặt cược vào người đó."
Nói trắng ra, chính là cỏ trên tường, rơi theo chiều gió!
Người sáng suốt tự bảo vệ chính mình!
Không làm một con người lỗ mãng đưa than củi trong tuyết, mà chỉ muốn làm một người khôn ngoan dệt hoa trên gấm!
(Sói Vương Bất Bại)
"Ông chủ sáng suốt."
Bác Phúc cười nói: "Trước khi tôi đến đây, tôi vừa nhận được thông tin. Tiêu Nhất Thiên đã giao việc tìm kiếm cô gái nhỏ cho Tống Kiên Phong, tự mình đến cửa hàng Bentley 4S, mua một chiếc Bentley có thể chạy như bay, đưa Đỗ Thiết Sơn và con gái nuôi Đỗ Tuyết Mai đi. Sau đó, một mình lái xe đến phía Đồ Sơn, cùng Trương Phong Lâm, con trai của ông ta là Trương Phi Long, con trai của Lưu Thanh Chánh là Lưu Tử Phi, hẹn vào khoảng ba giờ chiều tại Trung tâm nhà tắm Thiên Thủy gặp mặt..."
Nhất cử nhất động của Tiêu Nhất Thiên đều nằm trong tầm kiểm soát của
Bác Phúc!
"Hứ?"
Phạm Đức Thành nhướng mày, bật cười nói: "Xem ra, cậu ta cũng không biết nhà họ Tiêu đã phải người đến Thành phố Hải Phòng, vậy nên hắn coi ba gia tộc lớn ở Đồ Sơn đã đứng sau vụ bắt cóc Tô An Nhiên, như thế cũng tốt."
"Đánh nhau đi, cứ đề cho bọn họ đánh nhau."
"Bọn họ đánh nhau càng kịch liệt, càng dữ dội, chúng ta càng có thể thấy rõ được tình thế, chỉ