Phó trường khoa Lưu mặt mày càng xấu hơn, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Tử Lam, thay vào đó, ông ta nhìn Tiêu Nhất Thiên bối rối nói: "Anh Tiêu, con gái anh còn nhỏ, mọi chức năng sinh lý vẫn đang được phát triển và hoàn thiện. Trong số đó, khả năng miễn dịch tương đối yếu."
"Đó là lý do vì sao khi cô bé đột nhiên bị tiêm một lượng lớn hoóc-môn không rõ nguồn gốc, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, các cơ quan nội tạng bị tổn thương và máu trở nên bất thường. Với tình trạng thể chất của cô bé, rất khó chịu đựng được."
"Cô bé có thể trụ được đến bây giờ quả là một phép màu. Có vẻ như..."
Tiêu Nhất Thiên thừa biết ông ta muốn hỏi gì.
Cho nên anh gật đầu nói: “Không giấu gì phó viện trưởng Lưu, tôi có một chút kiến thức về y học và một số kỹ năng chữa bệnh. Khi tôi tìm thấy con gái mình, nó đã bị sốt, vì vậy tôi đã tiến hành một số biện pháp sơ cứu."
"Ö?"
Phó viện trường Lưu hai mắt đột nhiên sáng lên, Tiêu Nhất Thiên tuy nói chuyện rất bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng là bác sĩ chuyên nghiệp, ông ta biết biện pháp sơ cứu mà Tiêu Nhất Thiên làm nhất định không tầm thường!
ít nhất, nếu tình trạng của Tô An Nhiên xấu đi, sẽ không có khả năng
sống lại!
Đây được gọi là một chút kiến thức về chữa bệnh sao?
Đây mà được coi là một chút hiểu biết về y học sao?
Nếu ông ta chỉ được xem như có một chút kiến thức về y học và một chút
hiểu biết về các kỹ năng chữa trị, thì các bác sĩ trưởng khoa và các giáo sư y
khoa của chúng tôi là cái gì?
Những người ngoài chuyên môn sao?
Ông ta rất muốn hỏi một câu: "Anh đã thực hiện biện pháp sơ cứu nào mà
tuyệt vời đến như vậy?"
"Có thể chỉ dạy cho tôi không?"
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không hề quan tâm, anh không muốn nói nhiều, ông ta do dự một lúc, cuối cũng hình như phát hiện ra điều gì, ông ta không nhịn được mà gật đầu nói: "Hóa ra là như vậy..."
Sau đó, ông ta đưa mắt qua Tô Tử Lam và trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: "Cô Tô, nếu áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn thì con gái cô khi nào mới tỉnh lại ư? Điều đó chủ yếu phụ thuộc vào ý thức sinh tồn của cá nhân cô bé. Có thể là đêm nay hoặc ngày mai."
"Tất nhiên, cũng có thể là tháng sau hoặc thậm chí năm sau."
"Trước khi tìm ra nguồn gốc của căn bệnh, tất cả những gì chúng tôi có
thể làm là duy trì sự sống cho cô bé.."
Nói trắng ra, cô bé có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Cũng có thể là sẽ không bao giờ tỉnh lại!
Lời nói của phó viện trưởng Lưu như một nhát búa nặng nề đánh gãy trụ cột tinh thần cuối cùng của Tô Tử Lam. Thân thể mỏng manh của cô kịch liệt run lên vài cái, giống như một quả bóng xì hơi, hoàn toàn mềm nhũn.
Tiêu Nhất Thiên cúi người, thuận thế bế cô lên, ôm cả người vào lòng, quay qua nói với phó viện trưởng Lưu: “Vậy thì cứ chữa trị bảo tồn đi. Tôi có một người bạn là người đứng đầu trong lĩnh vực này, sáng sớm mai anh ấy sẽ đến. Có lẽ anh ấy sẽ có thể tìm ra nguồn gốc của căn bệnh."
"Ồ?"
Phó viện trưởng Lưu ánh mắt lại sáng lên, lòng thầm nghĩ, bạn của anh ta,
có lợi hại hơn anh ta không?
Có tài giỏi hơn anh ta không?
Tiêu Nhất Thiên mặc kệ ông ta, xoay người ôm Tô Tử Lam đi thẳng đến phòng bệnh xem tình hình của Tô An Nhiên.
Tô Tử Lam bị Tiêu Nhất Thiên ôm chặt, lần này cô không hề giãy dụa, hai mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, nước mắt như suối, hai mắt đỏ như anh đào. Tiêu Nhất Thiên không đi thang máy, mà đi lên cầu thang bộ, vừa đi vừa cúi đầu an ủi: “Vợ à, em yên tâm đi, anh đã gọi cho bạn anh và nhờ anh ta đến đây sớm nhất có thể."
"Anh ta là một bác sĩ rất giỏi, bệnh gì cũng chữa được."
"Hãy tin anh, An Nhiên sẽ không sao cả."
"Chắc chắn đấy!"
Bên tai cô là giọng nói bình yên như mặt hồ của Tiêu Nhất Thiên. Cô cảm nhận được lồng ngực vững chãi của anh, tựa đầu vào bả vai to lớn của anh, năm năm qua đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam tìm được nơi nương tựa khi cô gặp khó khăn.
Cảm giác được che chở này thật lạ lẫm lại thật ấm áp.
Đột nhiên, Tô Từ Lam ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, nghẹn ngào nói: “Em không quan tâm anh đã làm gì trước đây, dù là người tốt hay người xấu, cậu chủ giàu có hay người ăn xin trên đường, em chỉ mong anh giúp em, chúng ta phải cứu bằng được An Nhiên, được không?"
"Chỉ cần anh giúp em cứu An Nhiên, trả An Nhiên bình yên vô sự về cho em, việc gì em cũng có thể đồng ý, thứ gì em cũng có thể cho anh!"
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng âm điệu chắc nịch!
Để cứu được con mình cô chấp nhận hi sinh mọi thứ!
Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam nhìn nhau, anh lắc đầu nói: "Đồ ngốc, anh không cần gì cả, anh chỉ cần em và An Nhiên, hai mẹ con khỏe mạnh là anh vui rồi."
"An Nhiên là con gái của cả anh và em. Em là mẹ nó, còn anh là bố nó, là
chồng của em"
Sói Vương Bất Bại)
"Chúng ta là một gia đình!"
Lời nói của Tiêu Nhất Thiên khiến trái tim Tô Tử Lam khẽ run lên.
Bố sao?
Sau hai ngày tiếp xúc, Tô Tử Lam phải thừa nhận Tiêu Nhất Thiên là một người đàn ông tốt. Đối với cô, với Tô An Nhiên, Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đều rất tốt, nhưng có một số việc không phải cứ tốt là có thể giải quyết được.
Sự việc năm năm trước là một vướng mắc trong tim Tô Tử Lam khiến cô khó lòng mà quên được. Trước khi biết được lý do vì sao đột nhiên cô lại mang thai một cách kỳ lạ, trước khi biết được bố ruột của Tô An Nhiên là ai, thì cô không thể chấp nhận một người đàn ông nào khác.
Đây là nguyên tắc của cô, là giới hạn của cô.
Thật đáng tiếc cô không hề hay biết, vào lúc này, người tên Tiêu Nhất Thiên đang ôm cô vào lòng này lại chính là người đàn ông mà cô đang tìm kiếm.
Tiêu Nhất Thiên không nói dối, anh là bố của Tô An Nhiên!
Bố ruột!
Hai người đến phòng bệnh VIP 508, vừa vào liền nhìn thấy Tô An Nhiên nằm trên giường bệnh đang truyền dịch, sắc mặt bình thường, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền hôn mê, giống như một tiểu thiên sứ đang say ngủ.
Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đang ngồi bên giường bệnh, liên
tục lau nước mắt.
"Tử Lam!"
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên ôm Tô Tử Lam bước vào, hai người đều