Nghe thấy giọng Sói Hồn, lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ run, anh không khỏi
vui mừng.
Nhưng Tô Tử Lam đột nhiên giật mình.
Vua Sói?
Vua Sói nào?
Sói ở đâu?
Ngay khi giọng nói của Sói Hồn vừa rơi xuống, hai giọng nói quen thuộc
vang lên: "Thưa Vua Sói!"
"Sói Ảnh đã đến!"
"Thưa Vua Sói! Sói Đồng đã đến!"
Trong đó, vừa nghe giọng Sói Đồng là biết đó là một cô gái.
Tô Tử Lam suýt nữa giật bắn người, cô ngồi dậy, bình tĩnh nào, tại sao
đều là sói?
"Chuyện gì vậy?"
Cô quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên đứng lên, nhìn cô cười và nói: “Em đừng sợ, họ là bạn anh. Sói Hồn, Sói Ảnh, Sói Đồng và cả Vua Sói đều là biệt danh của bọn anh."
Trong quân đội, tất cả đều được gọi bằng mật danh, hay là biệt danh.
Nhưng không ngờ những con sói con này, lại tới đây một cách phô trương
như vậy, âm thanh ồn ào làm cả tầng năm đều có thể nghe thấy. Chắc lại cho mọi người xung quanh là những tên ngốc không biết gì đây.
"Anh, anh là Vua Sói?"
Tô Tử Lam ngạc nhiên nhìn Tiêu Nhất Thiên. Vừa rồi, khi Tiêu Nhất Thiên
kể câu chuyện cho Tô An Nhiên nghe, anh đã nhắc đến Vua Sói và nhóm máu sói vài lần, nhưng Vua Sói trong câu chuyện lại do "Bố" của Tô An Nhiên đóng vai.
Tô Tử Lam không phải là một đứa trẻ ba tuổi, nên đương nhiên sẽ không xem đó là sự thật.
Nhưng bây giờ, cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
"U"
Tiêu Nhất Thiên không thể phủ nhận: "Vua Sói là biệt danh của anh.
Tô Tử Lam truy hỏi: "Vua Sói trong câu chuyện đó..."
"Nếu anh nói rằng câu chuyện đó là có thật, và Vua Sói trong câu chuyện là anh, em bây giờ là vợ của Vua Sói, liệu em có tin không?"
Tiêu Nhất Thiên hỏi ngược lại.
"Em.."
Tô Tử Lam muốn nói nhưng lại thôi.
Nhưng từ biểu hiện của cô, Tiêu Nhất Thiên đã nhìn ra câu trả lời.
Có quỷ mới tin á!
Thật kỳ lạ, những câu chuyện mà Tiêu Nhất Thiên kể vừa rồi quá thú vị và quá kỳ quái. Theo quan điểm của Tô Tử Lam, suy cho cùng, mọi chuyện chỉ có thể là truyện và không thể xuất hiện ngoài đời thực.
Tiêu Nhất Thiên cũng không giải thích, hướng về phía cửa hét lớn: "Đừng có đứng ngây ngoài đó, vào hết đi."
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa của phòng bệnh VIP được đẩy ra, ba bóng dáng quen thuộc lần lượt đi vào, Tiêu Nhất Thiên sải bước về phía trước đập tay rồi ôm từng người.
Đây là nghi thức gặp gỡ lúc trước của bọn họ.
Sói Hồn và Sói Ảnh thì không sao, nhưng khi Tiêu Nhất Thiên và Sói Đồng ôm nhau, sắc mặt Tô Tử Lam đột nhiên có chút khó coi, trong lòng bất giác trào lên một cảm giác ghen tuông.
Nói gì Tiêu Nhất Thiên bây giờ cũng là chồng của cô, và Sói Đồng là một
phụ nữ.
Người phụ nữ trẻ đẹp!
Nhìn cô ấy tầm hai mươi mấy tuổi, nhiều nhất không quá hai mươi lăm. Làn da trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt đều được chạm khắc tinh xảo, ngực to, eo thon, chân dài, mông cũng rất cong, dáng người siêu chuẩn.
Ở cô ấy, hầu hết mọi kỳ vọng về sắc đẹp của phụ nữ đều có thể tìm thấy.
Tô Tử Lam cũng không ngoại lệ.
Tô Tử Lam đưa mắt nhìn bộ ngực cũng tầm cỡ E của cô ấy, rồi lại nhìn xuống của cô, nhất là khi được Tiêu Nhất Thiên ôm, hai bộ ngực áp sát với nhau, khiến Tô Tử Lam càng ghen hơn nữa.
Cô quay mặt qua một bên, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.
Sói Hồn và Sói Ảnh thì hoàn toàn trái ngược, hai người đàn ông to lớn,
không quan tâm gì bề ngoài của mình, ăn mặc nhếch nhác, quần áo rách rưới và bẩn thỉu, trông như một kẻ ăn mày bên lề đường.
Nếu anh ta ngồi ở bên đường, khi Tô Tử Lam đi ngang qua anh ta khả
năng cao cô sẽ móc tiền ra cho.
Truyền nhân của Hang Quỷ, chuyên hành nghề y đã đến!
Thật ra, cũng không còn cách nào, vì quá say mê y học nên hầu như mỗi ngày anh ta đều đi hái thuốc, luyện thuốc, thử nghiệm thuốc, chế tạo các phương thuốc kỳ quái, rất nhiều lần uống thuốc không tương thích mà khiến bản thân bị đầu độc sống dở chết dở.
Hình tượng cá nhân sao?
Điều đó không tồn tại, nói theo cách của Sói Hồn thì: "Khi tôi đưa cho bạn một phương thuốc có thể trị khỏi những căn bệnh khó chữa hiếm gặp, tôi
sẽ là chàng trai đẹp nhất trên thế giới. Bất kể bạn là ông to bà lớn, giàu có cỡ nào thì đều phải khom lưng cúi đầu trước mặt tôi!"
Rất oách!
Nhưng đó không phải là sự khoác lác, sự việc như này Tiêu Nhất Thiên và
những người khác đã từng chứng kiến trước đó rất nhiều lần rồi. Tô Tử Lam chưa từng nhìn thấy, cho nên cô không thể hiểu được.
Còn với Sói Ảnh...
Đúng như tên gọi, anh ta đứng ở nơi đó như một cái bóng khiến người ta dễ dàng quên đi sự tồn tại của anh ta, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, người bị anh ta nhìn chằm chằm giống như con mồi bị sói nhìn, nhìn vào mắt anh ta có thể khiến người ta sởn gai ốc.
Tám mươi mốt thành viên của nhóm máu sói đều có những kỹ năng riêng biệt, tất cả đều là những kẻ quái dị.
"Vua Sói, đây là ai?"
Sau nghi thức gặp mặt đơn giản, ánh mắt của ba người đều rơi trên người Tô Tử Lam, đôi mắt pha chút nghi hoặc, trong ấn tượng của bọn họ, trước đây Tiêu Nhất Thiên tuy ở trong quân đội, nhưng là một người cực kỳ nghiêm khắc cứng nhắc không hề dịu dàng.
Xinh đẹp như Sói Đồng mà còn bị anh đối đãi như đàn ông.
Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Vợ tôi."
"Vợ?"
Trong phút chốc, cả ba người đều sững sốt, hàm suýt nữa rớt xuống đất, hai mắt mở to như chuông đồng, ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên như nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Tiêu Nhất Thiên trừng mắt nhìn lại họ và tỏ ý: "Bỏ ánh mắt ghen tị đi rồi
chào hỏi cái coi!"
"Ồ.."
Ba người hoàn hồn, lập tức quay người lại, cung kính chào Tô Tử Lam như
trong quân đội, sau đó đồng thanh hô: "Xin chào chị dâu sói!"
"Xin chào chị dâu sói!"
"Xin chào chị dâu sói!"
Âm thanh rất lớn.
Còn to và chói tai hơn tiếng hét ở cửa phòng.
Tô Tử Lam sợ tới mức toàn thân phát run, liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, sau đó miễn cưỡng đáp lại: “Xin chào mọi người"
"Sói Hồn, mau qua xem bệnh tình của đứa bé trước đã."
Tô An Nhiên đang hôn mê bất tỉnh. Bây giờ không phải là lúc kể lể và tâm tình với nhau, Tiêu Nhất Thiên liền chỉ vào Tô An Nhiên đang nằm trên giường
bệnh.
"Đứa bé?"
Sói Hồn sửng sốt: “Đây là... Con của ai?"
“Nhảm nhí!"
Tiêu Nhất Thiên hừ nói: “Đương nhiên là con của vợ chồng tôi."
"A?"
Ba người lại đứng ngây ra, cái hàm chưa kịp nhặt lên lại rơi xuống đất, đôi mắt vừa mới bình thường trở lại lại trợn to thành mắt bò, con ma vừa thấy lúc nãy hình như lại xuất hiện thêm lần nữa, bọn họ không dám tin mà hỏi lại: "Vua Sói, không phải anh vừa mới..."
Mặc dù ba người họ giải ngủ trước Tiêu Nhất Thiên, nhưng họ vẫn giữ liên lạc với những người đồng đội cũ của mình, biết rằng Tiêu Nhất Thiên mới giải ngũ vài ngày.
Trong vòng vài ngày, Vua Sói của vùng đất phía Bắc, người hờ hững với tất cả phụ nữ trong quân đội, đã kết hôn một cách thần kỳ, và thậm chí còn
có một người vợ, điều này không thể tưởng tượng được.
Hôn nhân chớp nhoáng, họ vẫn tin được.
«Sói Vương Bất Bại)
Nhưng, sinh con...
Sinh con trong chớp nhoáng, điều này cũng có thể xảy ra sao? Và xét theo vẻ ngoài của Tô An Nhiên, cô bé ít nhất cũng phải ba bốn tuổi mới đúng chứ? Đại nhân Vua Sói đi, chúng tôi biết rằng khả năng chiến đấu của anh rất mạnh, nhưng anh cũng không thể mạnh và nhanh lẹ đến mức độ biến thái như vậy chứ?
Lẽ nào anh không cần gặp mặt chị dâu, chỉ nhìn qua điện thoại và máy tính là có thể sinh con được ư?
Thật phản khoa học!
Họ còn vô thức nghĩ đến, có lẽ nào...
Anh đổ vỏ cho kẻ khác sao?
"Im đi!"
Vài người trong số họ đã từng là cấp dưới của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên biết rất rõ về họ, chỉ cần nhìn biểu cảm và ánh mắt của họ là biết trong đầu họ đang nghĩ gì, anh không nhịn được mà quát mắng: “Ông đây có vợ trước khi gặp các người, có đứa con thì có gì lạ đâu?"
Ba người họ nhìn nhau và chợt hiểu ra.
Tính thời gian, quả nhiên đúng như vậy, Tiêu Nhất Thiên đã nhập ngũ được năm năm, con gái cũng sắp bốn tuổi. Hóa ra anh đã là hoa có chủ, mà còn hoa rất chung tình nữa cơ, hèn gì lúc ở quân đội, không thèm nhìn những phụ nữ khác.
"Chị dâu sói, chúng tôi sai rồi, mong chị đừng để bụng."
Sói Hồn mỉm cười, ngượng ngùng nhìn Tô Tử Lam, sau đó lập tức cầm hộp thuốc bước đến bên giường bệnh xem bệnh cho Tô An Nhiên, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt của Tô Tử Lam cũng không dễ coi là mấy.
Chưa chồng mà sinh con luôn là nỗi đau trong lòng cô, đã 5 năm nay một mình cô âm thầm chịu đựng ánh mắt dị nghị xoi mói của người khác, mỗi lần nghe thấy những lời đồn đại đó cô rất tức giận và tủi nhục.
Sói Vương Bất Bại)
Nhưng cô không thể phản bác!
Bây giờ, cô và Tiêu Nhất Thiên đã đính hôn, nhưng lại muốn Tiêu Nhất Thiên cùng cô gánh vác trách nhiệm này, thậm chí còn phải giấu giếm nói dối trước mặt bạn bè anh, cô cảm thấy áy náy, đôi mắt nhìn về phía anh phản phất một chút biết ơn.
"Không hồ là con ruột của Vua Sói, cô bé thật đáng yêu"
Sói Đồng bước đến bên kia giường, ngắm nghía một chút, không ngừng so sánh Tô An Nhiên với Tiêu Nhất Thiên, rồi nói: “Đôi mắt giống Vua Sói..."
"Trông cái mũi cũng giống!"
"Miệng thì giống chị dâu..."
"Và đôi tai."
Nếu không có sự hiện diện của Tô Tử Lam, Tiêu Nhất Thiên đã đẩy mấy người này xuống sàn rồi đánh cho một trận tơi tả, chiết tiệt, lắm lời thế không biết, mấy cái vấn đề riêng tư này mà lôi ra nói cho bằng được!
Năm phút sau.
Sói Hồn buông cổ tay Tô An Nhiên ra, trên mặt sớm đã không còn vẻ giễu cợt trêu đùa như trước, anh ta đứng lên với vẻ cực kỳ nghiêm nghị, quay về phía Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Vua Sói, anh đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào vậy?"
"Là quân địch