Nhận được câu trả lời này, Tử Thiên chỉ biết im lặng không nói thêm điều gì.
suy ngẫm một hồi lâu, anh mới một lần nữa cất lời
“Anh không thấy như thế là quá bất công với Di Nhược hay sao? Câu chuyện tình dang dở của hai người lại để Di Nhược viết tiếp.
Đừng như thế Thánh Uy, hãy buông tha cho Di Nhược, cô ấy không có lỗi để phải chịu đựng như thế…làm như thế là bất công lắm.
Cậu đã từng nghĩ lúc trước cô ấy đã chống chọi, đã nỗ lực chiến đấu với cơn đau như thế nào hay chưa.
Những nỗ lực, những cố gắng của cô ấy cũng chỉ có một mục đích là được ‘sống’.
Châu Thanh Kha trước lúc mất đã may mắn cứu cô ấy một mạng, cũng xem như là ân nhân của cô ấy nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô ấy đánh đổi hạnh phúc của mình để trả cái ơn đó.
Cậu hãy để cô ấy ‘sống’ theo đúng nghĩa của nó.
Bi thương của cậu và Châu Thanh Kha hãy để nó kết thúc cùng với nỗi đau 5 năm trước đi, đừng kéo Di Nhược vào bi thương đấy nữa.
Di Nhược cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc như bao người ngoài kia.
Tôi tin chắc rằng Thanh Kha cũng không muốn nhìn thấy người mà cô ấy cứu sống lại có kết cục là sống không bằng chết đâu phải không?”
Kết thúc những lời vừa rồi, Tử Thiên từ tốn đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn, sau đó xoay người bỏ đi.
Anh hi vọng những lời vừa rồi của anh sẽ thay đổi được sự mù quáng bấy lâu nay của hắn.
Anh đã từng chứng kiến chuyện bi thương của Châu Thanh Kha và Từ Thánh Uy rồi, bây giờ anh không muốn lại phải chứng kiến câu chuyện của Cố Nải Di Nhược và Từ Thánh Uy hắn lại rơi vào kết cuộc bi thương thêm lần nữa.
Cố Nải Di Nhược là bạn thân từ nhỏ của anh, hắn cũng là bạn thân, là người anh em cùng vào sinh ra tử với anh, với tư cách là một người bạn, anh không thể đưa mắt nhìn hai người bọn họ rơi vào đầm lầy như thế, anh phải ngăn cản cuộc tình này trước khi quá trễ.
Nhìn hắn rồi nhìn chính bản thân mình, anh lại cảm thấy mình thật may mắn biết bao, may mắn khi đã để anh gặp được Giang Lâm Ảnh, đã để anh có tư cách trở thành chồng của Lâm Ảnh, đã để anh thay gia đình cô ấy chăm sóc cô ấy suốt quãng đường còn lại của cuộc đời này…
Hắn đứng đó một hồi lâu, ngẫm nghĩ những điều mà Tử Thiên đã nói, không phải là hắn không tiếp nhận hay là cố chấp, mà là cái bóng tình yêu của hắn và Châu Thanh Kha quá lớn, quá dày đên nỗi không cách nào phá ra được.
Hắn chỉ cười đau khổ rồi tự nói chính bản thân mình
“Love is short, Forgetting is so long”
“Từ tổng, phu nhân đã thay lễ phục xong.
Phu nhân đang đợi người ở bên trong”
Theo tiếng gọi của nhân viên, hai tay hắn thả hờ vào hai bên túi quần âu, cất chân chầm chậm tiến về phía tấm rèm màu da đang ở phía tường bên trái…Cứ như thế, tiếng giày da bóng loáng của hắn không nhanh không chậm gõ nhẹ trên mặt sàn…
Một bước…một bước nữa…một bước nữa…tiếng giày gõ trên sàn vừa kết thúc thì cũng là lúc tấm rèm được kéo ra…mỹ nhân đang đang quay lưng nhìn vào gương, đang đứng trước mặt hắn là Cố Nải Di Nhược, người mà sẽ cùng hắn sống đến cuối đời.
Nhìn thấy hắn đứng im bất động như thế, Saint có phần hơi lo lắng, bất an nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cất giọng tiếng Anh hỏi hắn
“Từ tổng!! Bộ lễ phục này, ngài có hài lòng không”
Hắn không đáp, chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn vẫn không hề rời khỏi bộ váy cưới đang trên người cô, hắn bất giác nở nụ cười ngọt ngào.
Qua tấm gương lớn, Di Nhược nhìn thấy ảnh hắn phản chiếu trong gương, nhìn được hắn đang nở nụ cười rất ngọt ngào, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ lúc quen biết hắn đến giờ, lần đầu cô thấy hắn cười như thế.
Nụ cười của hắn rất đẹp nhưng lại khiến người nhìn cảm giác như ngọt ngào và đau khổ đan xen lẫn nhau, nụ cười này của hắn làm lồng ngực cô bất giác nhói lên một cách khó tả.
Cũng qua lớp kính đó, cô cảm nhận từ đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn như đang cất chứa một nỗi tâm tư gì đó, trông rất nặng lòng.
“Phu nhân, người có hài lòng với bộ lễ phục này không”
Saint một lần nữa muốn nghe đáp án chính xác từ chính miệng cô nói
Hình như cô đang chú tâm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn nên có phần hơi lơ đễn, không chú tâm đến những gì mà Saint hỏi.
Nhìn thấy cô cứ đứng đờ người ra như thế mà không trả lời, Saint lại kiên trì một lần nữa lặp lại câu hỏi
“Phu nhân, người có hài lòng với bộ lễ phục này không?”
Lần này vẫn không thấy cô trả lời, vợ Saint bất đắc dĩ lay lay nhẹ cánh tay của