“Haizz, mệt chết đi được …Năm trước trước thấy anh tôi với Dao Dao kết hôn cũng nhàn nhã lắm mà, năm rồi thì thấy Lâm Ảnh với Tử Thiên cũng không đến nỗi cực nhọc, bọn họ thậm chí còn cười đùa rất vui vẻ, hạnh phúc ra mặt...!Đúng thật là sự khác biệt giữa hôn nhân kết tinh từ tình yêu chân chính với hôn nhân kết tinh từ ‘tiền’ mà…Ôi!!!Đau lòng…Người ta nói không sai…Không so sánh sẽ không có đau thương…huhuhu…ôi cái lưng, cái chân của tôi…”
Vừa bước vào xe cô đã ngồi nhăn mày cau có, hai tay liên tục đấm đấm nhẹ vào lưng rồi lại chuyển đến chân mà xoa bóp, miệng lẩm bẩm trách móc liên tục không ngừng…
“Cũng tại anh…nhẹ nhàng từ tốn với tôi một chút không được à! Biết bao nhiêu bộ váy anh không chọn, không yêu cầu…lại chọn đúng ngay cái váy khó mặc, đã thế còn phải bắt tôi mang đôi giày cao tận 20 cen ti mét…Thay vì dành tiền mua mấy cái viên kim cương, mấy viên ngọc trai đính lên váy một cách khoa trương như thế, sao anh không để dành số tiền đó mà đi đầu tư, biết đâu lại thu về lợi nhuận, lời sinh ra lời, ai mà bảo anh thông minh thì có vẻ như người đó cũng có vấn đề về thần kinh rồi.
Nếu hôm nay không nhờ tôi thông minh, tìm cách ngăn cản thì anh định đốt tiền để bay qua Paris để chụp mấy bức ảnh cưới vô vị đó à.
Đúng thật là người có tiền thì liền xài phung phí.
Anh nên học sống tối giản một chút đi…Đại ca!!”
“Cách nói chuyện này của em là đang dạy người giàu cách tiêu tiền, đang dạy một doanh nhân như tôi cách đầu tư???” -Hắn tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu, nhướng một bên mày khẽ cười điểu, nhìn cô mà từ tốn nói.
Cô dừng động tác xoa chân của mình, cau mày, cười ngượng một cái mà nhìn hắn, sau đó từ tốn đáp lại
“Xin lỗi, tôi không có ý định dạy người giàu cách tiêu tiền, dạy doanh nhân cách kinh doanh…Cố Nải Di Nhược tôi chỉ muốn dạy chồng mình cách dùng tiền cho hợp lí mà thôi”
Nghe được những lời này của cô, hắn bất giác im lặng, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.
Giống thật, mắt cô sáng và hồn nhiên như mắt của Châu Thanh Kha, tính cách cùng cách nói chuyện này của cô thật là giống… Nhưng nhìn kĩ một lúc hắn lại thay đổi cách nghĩ…Không…ánh mắt này còn sáng và hồn nhiên hơn cô ấy và đặc biệt là sâu thẳm tận cùng trong đôi mắt ấy hắn như thấy một điều gì đó rất khó tả mà ngay bản thân hắn cũng không thể giải thích được, tính cách của cô cũng có phần đanh đá, tinh ranh hơn cô ấy,…
“Chẳng phải đêm qua em còn không tuyên bố không kết hôn, nhất quyết không làm Từ phu nhân của tôi hay sao?”
“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay…Hôm qua khác hôm nay…Chuyện hôm qua hãy cứ để nó ngủ say trong quá khứ, sao anh cứ thích nhắc mãi chuyện đã qua vậy?”
Nghe được lời này, hắn bất giác nở nụ cười bất lực, giọng trầm trầm vang lên
“Phải.
Em nói rất đúng.
Nhưng nếu chuyện quá khứ nó không chịu ngủ say thì biết làm sao? Không phải ai cũng đủ bản lĩnh để cho nó ngủ say đâu.
Nếu ai cũng quên quá khứ thì đã khong có hai từ “Giá như” xuất hiện rồi”
Đầu cô gật gật nhưng không phải là đồng tình với hắn mà là cô đang nghe nhạc bằng tai nghe, một trăm lẻ một cung bật cảm xúc của cô đều đang bộc lộ qua biểu cảm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình.
Nhìn thấy cô như thế, hắn đột nhiên lại nở nụ cười bất lực nhưng có phần cưng chiều mà ngay cả hắn cũng không hề phát hiện ra điều đó
“Quả nhiên là một cô bé ngốc.
Nếu tôi cũng an tĩnh chấp nhận buông bỏ được như em thì tốt biết mấy”
Đang nghe nhạc thì đột nhiên cô lại hét lớn
“Chết rồi!!! Sân bay…anh mau đưa tôi tới sân bay gấp gấp gấp…”
Hắn cau mày, nhăn mặt tỏ vẻ bực tức, có lẽ đây là người phụ nữ thứ hai dám mạnh miệng ra lệnh cho hắn như thế.
Nhìn bộ dạng hối thúc này của cô, hắn cũng không có ý định hỏi, đạp chân ga, tay thành thục xoay vô lăng hướng về phía đường chính mà chạy…
…..Sân bay quốc tế Opp….
“Này…anh không được về…không được về có biết không…không được