Sau hơn 30 phút lái xe, chiếc Bugatti La Voatio Noire cũng đã dừng lại trước căn biệt thự độc nhất vô nhị nằm hướng ra biển.
“Đại thiếu gia, mừng ngài trở về.” Quản gia Chu đứng trước cửa, cúi thấp người, cung kính cất lời chào.
Hắn vẫn kiệm lời không nói gì, chỉ gật đầu, thuận tay đưa chiếc áo vest cho ông rồi nhấc chân một cách nặng nhọc tiếng đến chiếc sofa đặt ở bên trái phòng khách, thả người xuống ghế, tay vẫn không ngừng day day hai bên thái dương, trông có vẻ như không được khỏe cho lắm.
“Đại thiếu gia, đây là trà xanh mà bà Lâm vừa mới pha”
Quản gia Chu cẩn thận đặt tách trà xuống bàn, sau đó xoay người bước đi, nhường không gian yên tĩnh lại cho hắn nghỉ.
Nhìn tách trà trước bàn, hắn vẫn giữ gương mặt không chút thần sắc mà nhẹ nhàng nhấc tách trà đưa lên miệng uống một ngụm rồi nhắm mắt thư giản, từ từ thả lỏng cơ thể, im lặng lắng nghe tiếng sóng vỗ một cách nhịp nhàng vào từng hòn đá, từng bãi cát như một quy luật của tự nhiên, đồng thời hưởng thụ từng làn gió mát mà biển thổi vào và điều đó cũng khiến mái tóc hắn trở nên hơi rối nhưng lại cũng chính mái tóc bị đánh rối này làm hắn trở nên ma mị, quyến rũ khi hai cúc áo sơ mi hắn được cởi ra theo thói quen, bộ dạng lúc này của hắn hoàn toàn khác hẳn với phong cách nghiêm túc lúc ở tập đoàn…Hình dáng này của hắn khiến người nhìn chỉ biết dùng từ ma mị, quyến rũ mà miêu tả…
Trong lúc hắn đang ngửa đầu vào ghế sô pha, hai chân vắt chéo, nhắm mắt thư giản thì đâu đó trong phòng khách lớn này có một đôi mắt đang hướng về phía hắn.
Có vẻ như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, hắn hơi càu mày khó chịu mà mở mắt, bật ngồi dậy.
Biểu cảm khó chịu nhìn cô gái nhỏ đang mặc bộ đồ thú pikachu vàng, hai chân ngồi xếp bằng trên ghế bên cạnh, một tay ôm đĩa trái cây mà bà quản gia Lâm vừa gọt đặt trước bụng, tay còn lại đang bận bịu cầm lấy miếng táo đưa lên miệng một cách ngon lành, ánh mắt lúc này đã chuyển hướng nhìn về từng con sóng đang tấp vào bờ với tư thế rất thoải mái, mang theo sự hưởng thụ lộ rõ trên mặt…Nhìn hình ảnh hơi ham ăn, nhưng lại có phần dễ thương này của cô, hắn bất giác hơi cau mày, biểu cảm có phần hơi khó hiểu, yết hầu trượt lên trượt xuống như muốn nói gì đó nhưng lại bị cô cướp lời
“Chào!!!” cô vừa cười vừa đưa bàn tay thon nhỏ của mình ra vẫy vẫy trước mặt hắn
“Cổ Nải Di Nhược!!! Ai cho phép cô vào đây như thế hả??” Hắn nói lớn kèm theo biểu cảm có phần hơi tức giận
Nhưng đối nghịch với khuôn mặt nhắn nhó, khó chịu này của hắn, gương mặt cô rất tươi tỉnh, miệng vẫn còn đang nhai miếng táo.
Nhận thấy hắn đang dùng ánh mắt tức giận nhìn mình, đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm lại hắn, bặm chặt môi, sau đó cất giọng quát lại hắn
“Anh đang quát tôi đấy à!!? Ai cho anh có quyền quát Cố Nải Di Nhược tôi như thế hả!!?