Trong sân nhà Từ thẩm có một hán tử đang chẻ củi, vừa nhấc mắt đã thấy một ca nhi đứng ở cổng, lời chưa kịp nói thì mặt đã đỏ trước.
Sầm Ninh hỏi: "Từ thẩm có nhà không? Ta muốn mua vịt."
"Có, có, mẹ ta và tiểu muội đang ở trong phòng đấy." Hán tử kia nói lắp.
Ở buồng trong, dường như Từ thẩm nghe thấy động tĩnh, đi ra cửa ngó xem.
Niềm vui lớn nhất cả đời Từ thẩm chính là tụ tập cùng mấy lão tỷ muội dưới gốc cây nơi cổng thôn, giặt quần áo bên bờ sông nhỏ và ngồi tán gẫu bất chấp trước cổng nhà ai.
Vài người hợp thành một nhóm, có thể đem chuyện từng nhà từng nhà trong phạm vi mười dặm lảm nhảm qua một lượt, lớn thì nhà ai thêm đứa trẻ con bụ bẫm, nhỏ thì trưa hôm qua nhà ai đã hầm nồi thịt.
Cho nên bà vừa thấy Sầm Ninh đã nhận ra ngay y là phu lang của nhị tiểu tử nhà họ Lục, dẫu sao việc hôn nhân này từ lúc đính hôn đến khi thành thân, thêm lần trước Lục Vân Xuyên mang trứng gà và sườn lợn về nhà mẹ đẻ cùng Sầm Ninh, tất cả đều đã qua lại mồm miệng mấy bà nhiều lần.
"Ôi, phu lang của Lục nhị tới à, mau vào ngồi đi!" Nhìn thấy Sầm Ninh, Từ thẩm rất chi là nhiệt tình.
Sầm Ninh cười cười, nói: "Thím, ta muốn mua vịt của người, ngài giúp ta chọn một con nhé."
"Vịt thì đầy, ngươi muốn mua về hầm canh à?" Từ thẩm nghe Sầm Ninh tới mua vịt, càng nhiệt tình hơn, "Cái thời tiết này hầm canh vịt ăn là tốt nhất, bổ dưỡng lắm, ngươi chờ chút, ta chọn cho ngươi một con mập mạp."
Nói xong thì đi ra sân sau lựa con vịt rồi xách tới cho Sầm Ninh xem: "Con này được, ta coi tay ngươi trắng nõn, không tiện dính máu tanh, nếu ngươi muốn, thím trụng nước làm sạch cho, ngươi lấy về chỉ cần hầm luôn."
"Vậy cảm ơn ngài." Sầm Ninh cũng sợ sát sinh, Từ thẩm có thể xử lý sạch sẽ giúp y là tốt nhất, "Vậy ta đi về trước, canh thời gian lát nữa lại đến lấy."
"Không cần." Từ thẩm phất tay, "Sân nhà ta cũng xa nhà ngươi, đi đi về về phiền phức, ngươi vào trong phòng ngồi một lát, tí là xong ngay, con gái ta ở bên trong đấy, các ngươi tụ một chỗ mà trò chuyện."
Nói xong thì vỗ cái bốp lên đầu con trai mình: "Thất thần gì đấy! Chẻ củi của mày đi."
Lòng nhiệt tình không thể chối từ, Sầm Ninh đành phải vào phòng ngồi xuống.
Quả nhiên trong phòng có một cô nương, thấy Sầm Ninh vào thì vội vàng gọi: "Thím, ngươi ngồi đi, ta đi rót nước cho ngươi, ngươi kêu ta Yến Tử là được."
Sầm Ninh cười đáp lại.
Vốn Yến tỷ nhi thường xuyên chơi chung nhóm với Trúc ca nhi và Như tỷ nhi, hay nghe hai người bọn họ nói Sầm Ninh đẹp, còn mình thì là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đẹp thiệt, lớn lên thanh tú như vậy." Trong lòng Yến tỷ nhi nghĩ, rót ly nước cho Sầm Ninh, còn cố ý làm ấm ly một lát bằng nước trắng.
Sầm Ninh ngồi trên giường đất, thấy cái giường phía trước có mấy cái khăn tay nằm rải rác trên bàn, y cũng không đưa tay cầm lên, chỉ nhìn hoa văn trên đó vài lần.
Yến tỷ nhi rót nước xong thì thấy Sầm Ninh đang nhìn khăn trên bàn, có hơi ngượng ngùng: "Toàn là ta phí thời gian thêu vớ vẩn, thêu cũng chẳng đẹp."
Sầm Ninh cười nói với nàng: "Vẽ mẫu rất tốt, chỉ là đường may chưa đủ tinh tế, luyện tập nhiều sẽ tốt hơn."
"Thật vậy ư?" Yến tỷ nhi có chút kinh hỉ.
Mẹ nàng không biết thêu thùa, thời điểm xuất giá năm ấy thì trực tiếp cắt vải đỏ làm áo cưới, phía trên cũng chẳng có lấy một hoa văn nào.
Mẹ nói khi đó cuộc sống khổ cực, có thể ăn cơm no đã tốt, nào còn quản ngươi thêu hoa được hay không, thêu giống thật cũng có đổi được miếng cơm để ăn đâu.
Nhưng giờ cuộc sống ngày càng tốt, Yến tỷ nhi nhìn tỷ nhi và ca nhi đồng lứa bên cạnh mình đều biết thêu thùa, tệ lắm cũng có thể thêu túi tiền gì đó, cũng vội vàng luyện tập.
Mẹ nàng không biết, hai tẩu tẩu bận bịu chuyện con cái và lo liệu việc nhà cũng không rảnh để ý đến nàng, nàng liền theo sau Như tỷ nhi học tập, tốt xấu gì cũng có thể thêu mấy thứ hoa văn đơn giản.
Nàng biết Sầm Ninh thêu thùa cực kỳ tốt, có thể giao khăn cho cửa hàng ở trên trấn, mẹ của Như tỷ nhi còn đặc biệt bỏ tiền ra tìm y thêu vỏ chăn, vì thế hơi đỏ mặt khẽ hỏi Sầm Ninh: "Thím, ngươi xem khăn của ta, ta còn phải luyện bao lâu nữa mới có thể giao lên trên trấn để bán vậy?"
Sầm Ninh ngẩn ra, nghiêm túc nhìn qua từng chiếc khăn một, nói: "Này ta không nói chính xác được, ngươi muốn đem khăn lên trấn bán à?"
"Ừm." Yến tỷ nhi lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi, "Ta muốn kiếm ít tiền tiết kiệm làm tiền tiêu vặt."
Trước khi cô nương và ca nhi ở trong thôn xuất giá, ngoại trừ của hồi môn người nhà mua cho, còn phải tự mình tích cóp chút tiền vụn, để phòng ngừa sau khi xuất giá cuộc sống ở nhà chồng không suôn sẻ, trong tay chẳng có nổi mấy đồng bạc sẽ phải ngậm đắng nuốt cay.
Từ hồi Sầm Ninh còn ở nhà, thường ngày cha mẹ cùng hai ca ca của y bán con mồi cũng sẽ cho y chút tiền đồng, dặn dò y giữ cho cẩn thận, giữ đến lúc xuất giá thì mang đến nhà chồng để dùng.
Yến tỷ nhi suốt ngày chơi chung một chỗ với Trúc ca nhi và Như tỷ nhi, cuộc sống trong nhà Trúc ca nhi cùng Như tỷ nhi thoải mái, hoặc là lì xì năm mới, hoặc là ngày thường giúp người nhà chăm sóc gia cầm, đều có thể kiếm được vài đồng.
Không giống Yến tỷ nhi, trên nàng còn có ba người ca ca, tiền sinh lễ cho ba người con trai cùng tân phòng không phải là con số nhỏ, vậy nên dù nhà nàng nuôi nhiều gà vịt như thế, cuộc sống vẫn khó khăn túng thiếu.
Thường ngày Yến tỷ nhi giúp mọi người chăm sóc gà vịt, cũng ngại mở miệng đòi tiền cha mẹ huynh tẩu mình, chỉ có thể tự nghĩ cách kiếm.
Cô nương gia nếu muốn kiếm tiền, chỉ còn con đường thêu thùa mà thôi, dù sao thì kim chỉ trong nhà cũng không cần nàng phải bỏ tiền.
Sầm Ninh nghe xong, mím môi suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Bây giờ ngươi giao khăn tay cho cửa hàng ở trên trấn, sợ là người ta không nhận, nhưng ngươi có thể thử đưa cho người bán hàng rong, hoặc là chờ đến phiên chợ đông thì cầm lên chợ bán."
"Có thể bán ra ngoài sao?" Yến tỷ nhi hỏi.
"Ta chỉ biết có người bán hàng rong sẽ nhận thu khăn tay ở trong thôn, mua đi bán lại cho một ít nhà bình thường trên thị trấn, nhưng cụ thể thu hay không, thu ở đâu, chia chác như thế nào, ta cũng không rõ lắm.
Nhưng trên phiên chợ đông có người bán khăn, giá ở chợ đông bán ra không cao, nhưng nếu bán được nhiều, thì vẫn có thể kiếm được một ít."
Bán khăn là công việc vất vả lại chẳng lời bao nhiêu, trừ phi thêu thùa cực kỳ tốt như Sầm Ninh và Diêu Xuân Linh thì có thể đem lên cửa hàng trên trấn bán, khăn tay loại này thì đi bán hàng rong hoặc là đến phiên chợ bán rẻ mới có thể tiêu thụ.
Bởi vậy chả mấy người trong thôn làm cái này, có thời gian thêu hoa thế kia, còn không bằng cho gà vịt trong nhà ăn phát mập một chút, kiếm cũng được nhiều tiền hơn đấy.
Nhưng đối với Yến tỷ nhi mà nói thì không giống vậy, đồ từ nhà mẹ nàng đâu mang đi được, cũng biết của hồi môn của bản thân sẽ không phong phú gì, có thể dựa vào sức mình kiếm một phân tiền cũng tốt hơn.
Vẻ mặt của Yến tỷ nhi hơi kích động: "Phiên chợ đông kia không phải còn hai ba mươi ngày nữa sao, ta phải nhân cơ hội này thêu nhiều thêm một chút, có thể bán ra là tốt nhất, không thể bán thì coi như ta đang luyện tập."
Sầm Ninh lại nói, "Chợ đông diễn ra sau Tết, ngươi không cần thêu tỉ mỉ quá, chỉ cần thêu thêm mấy cái hoa văn cát lợi, dùng chỉ màu thêu ra sự vui mừng.
Ngoại trừ khăn tay, còn có thể thêu chút khăn lau mồ hôi, chắc hẳn có thể bán đi."
Phiên chợ đông là hội chợ do trấn trên mở trước khi tuyết rơi, người trên trấn tưng bừng sôi nổi, người trong thôn có gì muốn bán cũng có thể nhân dịp này đem bán, tiện kiếm chút tiền để tránh đông.
Có cách kiếm thêm tiền, Yến tỷ nhi vui vẻ quá đỗi, nàng cũng chẳng ngại ít tiền, bây giờ ít, chờ nàng thêu nhiều, đường may tốt hơn, kiếm không được nhiều hơn ư, có lẽ một ngày nào đó cũng có thể cung ứng hàng hóa cho cửa hàng trên trấn giống Sầm Ninh, giờ cách lúc nàng xuất giá còn sớm lắm, chưa cần vội.
Sầm Ninh xách vịt đã được Từ thẩm xử lý xong xuôi về nhà, đi ngang qua nhà trước, y đứng ở cổng hô một tiếng vào trong phòng: "Tẩu tẩu, buổi tối ta hầm canh vịt, tối ra nhà sau ăn cơm nhé."
"Được rồi." Diêu Xuân Linh ở trong phòng trông Chỉ ca nhi, nghe thấy thanh âm của Sầm Ninh thì lên tiếng.
Sầm Ninh cũng không ở lâu, nghe