Thôn Vân Khê là nơi đất tốt, chỉ cần không có thiên tai, thì cuối cùng đồ vật quanh năm bốn mùa trong ruộng sẽ không để người bị đói bụng.
Sầm Ninh lột nhân hạt dưa đút cho Chỉ ca nhi, nghĩ đến chuyện may quần áo mùa đông nên mở miệng hỏi: "Tẩu tử, đông đến tới nơi rồi, ngươi muốn lên trấn mua sợi bông với vải không?"
"Ừ!" Diêu Xuân Linh vội gật đầu không ngừng, "Ta cũng đang chuẩn bị hỏi ngươi đây, áo bông trên người Chỉ ca nhi ngắn rồi cần làm cái mới, còn phải làm cho đại ca ngươi một bộ, ngươi cũng muốn làm à?"
"Ta có áo bông để mặc rồi, là ta muốn làm bộ mới cho Xuyên Tử, muốn trước lúc tuyết rơi có cái mà mặc vào, bây giờ phải bắt đầu làm ngay, bằng không e là không kịp."
Diêu Xuân Linh gật đầu: "Đúng đấy, vậy mai hai chúng ta lên thị trấn một chuyến?"
"Được."
Buổi tối Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên đi làm trở về, Diêu Xuân Linh cùng Sầm Ninh bưng đồ ăn lên.
Ngoài một nồi canh vịt, còn có cơm nóng và một đĩa măng khô xào.
Canh vịt hầm đến mức lắng trong thơm nức, mỡ vịt vàng óng, thịt cũng vô cùng mềm rục, dùng đũa chạm nhẹ một cái, thịt vịt dính trên xương liền bong xuống từng mảng.
Một nồi canh vịt, bốn người kèm thêm Chỉ ca nhi, mỗi người đều ăn một chút, dư lại thì chan với cơm ăn cũng ngon, thịt vịt cũng không còn thừa.
Hai cái chân thì Chỉ ca nhi ăn một cái, cái khác bị Diêu Xuân Linh gắp cho Sầm Ninh, cương quyết nhìn y gặm một miếng rồi mới quay đầu tự ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Sầm Ninh nói với Lục Vân Xuyên chuyện mẹ của Như tỷ nhi mời mình đi áp phòng và chuyện ngày mai lên thị trấn.
"Áp phòng là chuyện tốt." Con mắt Lục Vân Xuyên mang ý cười nói, "Hôm áp phòng rất náo nhiệt, vừa hay ngươi đi nhìn xem."
Lại nói đến chuyện lên trấn mua đồ, "Đường xa, ngươi và tẩu tử đi hai người cũng khó, nếu không tìm được ai trông Chỉ ca nhi, ôm theo lại càng mệt, mấy ngày nay ta với đại ca hay tình cờ gặp Nhị Trụ Tử nhà trưởng thôn đánh xe bò chở hàng lên thị trấn, lát nữa ta đến nhà trưởng thôn tìm hắn nói chuyện, ngày mai các ngươi đi theo xe bò của Nhị Trụ Tử."
Lục Vân Xuyên thấy trời không còn sớm, lấy ra một phần bánh Sầm Ninh đã nướng đi đến nhà trưởng thôn, lúc quay về thì chuyện đã bàn ổn thỏa, sáng mai Nhị Trụ Tử sẽ đánh xe bò đến cổng thôn chờ các nàng.
Buổi tối hai người nằm ngủ trên giường đất, Sầm Ninh nhìn nóc nhà mà huyên thuyên: "Không chỉ phải mua vải với sợi bông, còn phải mua xương ống lớn về nữa, vất vả lắm mới sắp xong việc, mấy ngày này hầm thêm canh cho ngươi uống, xương ống chẳng có thịt gì nên không đắt, nhưng dùng để hầm canh là ngon nhất."
"Đường trong nhà cũng ăn gần hết rồi, mua một ít về để qua năm làm chút đồ ăn vặt cũng tốt, muối và dấm cũng phải mua một ít, ngược lại mứt hoa quả gì gì đó thì không vội, có thể đợi đến lúc sắm đồ Tết ở phiên chợ đông rồi mua, lúc đấy nhà người ta làm mứt quả nhiều rồi, nói không chừng giá cả còn có thể rẻ hơn chút đỉnh."
Thanh âm của Sầm Ninh nhẹ nhàng lại mềm mại, Lục Vân Xuyên thích nhất là nghe y nói chuyện, cho dù toàn nói chuyện trong nhà, nhưng hai người kề sát nhau trong ổ chăn, nửa đêm rủ rỉ cũng lộ ra sự thân mật.
Thời điểm hắn thành thân cùng Sầm Ninh còn là giữa hè, đảo mắt cái tuyết đã sắp rơi, Lục Vân Xuyên nằm trong đệm chăn ấm áp, bên tai nghe Sầm Ninh thầm thì, chỉ cảm thấy cuộc sống chính là mỗi ngày trôi qua lại càng có thêm hy vọng.
Ngày thứ hai, Sầm Ninh và Lục Vân Xuyên tỉnh giấc cùng lúc như thường lệ, bánh nướng đêm qua vẫn còn trong nồi, bánh nướng lạnh rồi cũng có thể ăn, Sầm Ninh liền không nổi lửa làm cái khác.
Sợ làm lỡ Nhị Trụ Tử giao hàng, Sầm Ninh gặm qua loa mấy miếng bánh đã cõng sọt tre ra khỏi cửa.
Diêu Xuân Linh và Chỉ ca nhi đã đứng trước cổng chờ y, buổi sáng lạnh, dễ thấy Chỉ ca nhi ngủ không đủ, được Diêu Xuân Linh lấy chăn nhỏ quấn lại rồi ôm vào trong lòng chắn gió.
"Đợi lát nữa lên xe rồi ngủ tiếp một giấc, nhé?" Sầm Ninh vừa đi vừa dỗ Chỉ ca nhi.
Chỉ ca nhi nằm sấp trong lồng ng.ực của Diêu Xuân Linh cười cười, bởi vì biết mẹ với tiểu ma muốn mang mình lên thị trấn mua đồ ăn ngon, suốt đường đi đều ngoan ngoãn.
Lên xe bò, Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh mỗi người một bên vây Chỉ ca nhi ở giữa, nhưng trái lại chẳng có tí gió nào thổi tới.
Tới trấn trên, tối hôm qua Lục Vân Xuyên đã đưa tiền, Sầm Ninh lấy cái túi vải từ trong sọt tre ra đưa cho Nhị Trụ Tử: "Bên trong là hai cái bánh ta tự nướng, Nhị Trụ Tử ngươi cầm lấy, giữa trưa mua chén canh nóng để ăn chung cũng rất ngon."
Nhị Trụ Tử nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, lại giao hẹn thời gian gặp lại trở về thôn vào buổi chiều với hai người.
Mặt trời lên gió cũng nhỏ xuống, Diêu Xuân Linh cất cái mền quấn bên ngoài Chỉ ca nhi vào trong sọt tre, kéo tay Chỉ ca nhi bước đi.
Chỉ ca nhi ít được lên trấn, giờ phút này đôi mắt lớn mở to, nhìn cái gì cũng thấy ngạc nhiên.
Trước tiên đi mua vải cùng sợi bông, bởi vì định làm một bộ áo bông và quần bông ấm áp cho Lục Vân Xuyên, Sầm Ninh đã mua một bó sợi bông chắc chắn, lại xé một cuộn vải tối màu.
Diêu Xuân Linh cũng chọn lấy một cuộn, thấy trên quầy hàng bày một cuộn vải bông đỏ, lông mi nàng khẽ động, nhịn không được lấy tay sờ thử: "Ôi, vải này mềm thật đấy, màu sắc cũng đẹp."
Người bán ở bên quầy thấy vậy vội nói: "Đây là vải bông thượng hạng, hàng nhập từ phủ thành đó, lấy làm quần áo cho bọn trẻ con là tốt nhất, vải dệt mềm mại mặc vào thoải mái, năm mới mặc đồ đỏ lập tức cũng thấy vui mừng."
Nói rồi liếc nhìn Chỉ ca nhi bên người Diêu Xuân Linh, mở miệng lại càng thêm mấy phần thành ý, "Bé con nhà ngài lớn lên đẹp thật đấy, da trắng mắt to, dùng vải bông đỏ may quần áo chắc chắn đẹp lắm!"
Diêu Xuân Linh vu.ốt ve cuộn vải kia, nghe lời này càng thêm động lòng, nhưng nàng cũng biết rõ, vóc người trẻ con nhanh lớn, áo bông năm nay sợ là năm sau mặc vào đã nhỏ.
Người bán thấy trên người Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh không có trang sức nào, nhưng cùng với bé con đều gọn gàng sạch sẽ, lại nói một câu: "Trẻ con nhỏ người, không tốn vải dệt mấy, ngài xé nửa cuộn về cắt làm áo bông chắc chắn là đủ, góc vải dư lại còn có thể khâu dây cột tóc cho bé."
Diêu Xuân Linh sờ tới sờ lui chỗ vải kia, khẽ cắn môi: "Xé