Người như Vệ Uẩn, cho dù là đời trước hay đời này đều là nam nhân sắt đá, chưa từng nhắc đến từ “đau”?
Người chưa bao giờ biết nói đau, một khi mở miệng nói ra sẽ khiến người khác cảm thấy khó có thể chịu đựng được.
Sở Du hít hít cái mũi, ôm chặt Vệ Uẩn đã hoàn toàn không có ý thức, giơ tay điều chỉnh đầu hắn tựa trên vai mình, dán mặt mình lên đầu hắn, khàn giọng nói: “Tiểu Thất, không sao, ta đưa đệ về nhà, được không?”
Ý thức Vệ Uẩn mơ hồ, hắn chỉ mơ màng nghe thấy hai chữ về nhà, ậm ừ: “Ừm……” một tiếng
Cả người đều dựa lên người Sở Du, toàn bộ sức lực đều đặt trên người đối phương, phảng phất như nàng là chỗ dựa lớn nhất mà hắn có thể dựa vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tẩu tẩu……” Hắn nhỏ giọng: “Đệ buồn ngủ quá.”
“Mệt nhọc thì ngủ đi.”
Sở Du ôm hắn, vỗ nhẹ lưng hắn: “Ta ở đây.”
Vệ Uẩn không nói nữa, hắn nhắm mắt lại, dựa vào nàng. Chỉ trong chốc lát, Sở Du đã nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của hắn. Sở Du thở dài, nhẹ nhàng đặt hắn xuống. Nàng tìm kiếm nguồn nước, xé rách áo ngoài của hắn ra thành nhiều mảnh đem nhúng xuống nước, lại đổ đầy túi nước, sau đó trở về.
Vệ Uẩn sốt cao, nàng dùng khăn ướt đắp lên trán hạ nhiệt độ cho hắn.
Chờ đến nửa đêm, hắn lại cảm thấy lạnh. Sở Du đỡ hắn đến bên cạnh đống lửa, ôm chặt lấy người trong lòng.
Hắn run bần bật trong ngực nàng, mơ màng mở mắt nhìn thoáng qua nàng.
Mặc dù ý thức mơ hồ nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy gương mặt nữ tử ở dưới ánh lửa. Nàng trầm ổn bình tĩnh, mặc cho sóng biển ngập trời cũng dựng thẳng sống lưng, tự mình đứng vững vàng giữa trời đất.
Khi nhìn thấy ánh mắt của nàng hắn liền cảm thấy không có gì đáng sợ, hắn tựa đầu vào vai nàng giống như một đứa trẻ, chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy cũng đại diện cho vô số lời nói.
Sở Du biết hiện giờ hắn không có ý thức, tất cả mọi hành động đều dựa vào bản năng. Nàng cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể nâng tay ôm chặt lấy hắn, cảm thấy cổ họng khô khốc đến phát đau.
Lăn lộn một đêm, tới khi gần sáng nhiệt độ cơ thể Vệ Uẩn mới trở về bình thường. Hắn mơ hồ tỉnh lại, Sở Du rót cho hắn mấy ngụm nước, thấm ướt đôi môi nứt nẻ của hắn, thương lượng nói: “Chúng ta nên xuất phát thôi, ta phải giúp đệ tìm đại phu, hiện tại ta cõng đệ, được chứ?”
Vệ Uẩn do dự một lát, Sở Du biết hắn bận tâm điều gì, nàng lập tức nói: “Trên đùi đệ có vết tích, ta đã cố định cho đệ, nhưng ta không biết nó có bị thương đến xương cốt và gân mạch hay không, nếu cố chống đỡ mà đi đường e rằng sẽ để lại bệnh căn.”
“Nhưng mà……”
“Tiểu Thất” Sở Du cúi đầu kiểm tra miệng vết thương được băng bó tốt cho hắn, bình tĩnh nói: “Sau này Vệ phủ còn phải dựa vào đệ, ta cõng đệ không có vấn đề gì hết.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn rũ mắt, không nói một lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Du xoay người lại, ngồi xổm xuống, kéo tay hắn vắt qua vai mình.
Nàng cõng Vệ Uẩn đứng dậy, dùng mảnh vải cố định thân mình Vệ Uẩn, sau đó bước ra ngoài.
“Tẩu tẩu” giọng nói của Vệ Uẩn vẫn còn chút khàn khàn: “Chúng ta đi đâu?”
Sở Du ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta tìm đường vào thành trước, ta đi mua thuốc cho đệ, sau đó tìm một đại phu tại địa phương hẻo lánh chữa bệnh cho đệ.”
“Đệ là người Đại Sở, nếu bọn họ không chịu chữa trị cho đệ thì phải làm sao?”
“Đệ đừng lo lắng” Sở Du bình tĩnh nói: “Chỉ cần tìm được người, nhất định sẽ có biện pháp.”
Vệ Uẩn không nói thêm gì nữa, hắn dựa lên lưng Sở Du, kỳ thật vóc dáng của hắn lớn hơn Sở Du khá nhiều, nhưng Sở Du cõng hắn cũng không tới mức phải cố hết sức, bước chân trầm ổn, nhịp tim đều đặn.
Hắn dựa trên lưng nàng, nghe tiếng tim đập của nàng.
Hiện giờ là đầu mùa xuân, quần áo không quá dày, hắn có thể cảm giác được độ ấm từ trên người nàng truyền ra, ấm áp và ôn hòa.
Hắn không biết mình bị làm sao, rõ ràng còn đang trên đường lẩn trốn, nhưng vẫn nhịn không được mà cong khóe miệng.
Hắn không kìm nén được ý cười, tuy nhiên nghĩ tới Sở Du vì mình mà rơi vào tình huống nguy hiểm hiện tại, hắn lại lập tức nhíu mày.
Sở Du không nhìn thấy sự thay đổi từ trong sắc mặt của hắn. Nàng cõng hắn trên lưng băng qua các con đường, lội qua dòng suối nhỏ, leo lên ngọn núi.
Vệ Uẩn tựa lên đầu vai nàng, lẳng lặng nhìn nàng.
Khi Sở Du vượt qua ngọn núi, tiến vào một con đường nhỏ, lúc này nàng mới chú ý tới biểu tình của Vệ Uẩn, nàng kỳ quái nói: “Đệ nhìn cái gì?”
Vệ Uẩn hoảng loạn thu hồi ánh mắt, cúi đầu không nói, Sở Du cười cười, cảm thấy biểu tình như vậy, nhìn qua rất giống trẻ con.
Nàng đặt hắn xuống nghỉ ngơi dưới vùng đất bằng phẳng, sau đó đi nhặt củi đốt lửa sưởi ấm. Tiếp theo nàng ra bờ suối xử lý thịt thỏ vừa mới bắt được, đặt trên đống lửa nướng thịt.
Vệ Uẩn dựa vào thân cây, không nói một lời lẳng lặng nhìn nàng làm những việc đó, Sở Du nướng thịt thỏ, giương mắt nhìn hắn, không khỏi cười: “Sao thế, đi một chuyến tới vương đình Bắc Địch, bị choáng váng rồi?”
Vệ Uẩn cứng đờ người, không nói lời nào, dưới tiếng nổ lép bép của củi lửa. Sở Du đoán chừng trong một chốc một lát truy binh sẽ không đuổi kịp, nàng đành tán gẫu với Vệ Uẩn: “Lá gan của đệ rất lớn nha, không phải ta đã nói với đệ, ta thủ thành Phượng Lăng, đệ cứ chậm rãi giết địch sao? Đệ mang theo 5000 binh mã đột nhập vào vương đình Bắc Địch, đệ cho rằng mình là ai? Bạch Khởi chuyển thế? Hoắc Khứ Bệnh đầu thai?” (cả hai đều là tướng tài trong lịch sử TQ)
Ngữ khí Sở Du bình tĩnh, Vệ Uẩn lại nghe ra lời trách cứ, lông mi hắn run rẩy, thấp giọng nói: “Tẩu tẩu, đệ sai rồi, tẩu đừng nóng giận.”
Sở Du cười nhạt ra tiếng: “Đệ cho rằng ta không biết đệ sao, hiện tại nói mình sai rồi, nhưng quay đầu lại gặp phải chuyện tương tự, khẳng định vẫn không nói hai lời lập tức mạo hiểm.”
Vệ Uẩn không dám đáp lời, Sở Du nói đúng, ngoài miệng hắn xin lỗi, nhưng nếu một lần nữa gặp phải loại sự tình này, chắc chắn hắn vẫn sẽ hành động như vậy.
“Tại sao đệ không tin ta?” Sở Du than nhẹ thành tiếng, Vệ Uẩn mím môi, cuối cùng nói: “Vậy tẩu có thể bảo vệ cho thành Phượng Lăng sao?”
Sở Du không nói chuyện, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc an ổn: “Dựa theo thế tấn công của Tô Tra, tẩu cho rằng mình có thể cầm cự được bao lâu?”
Sở Du không dám trả lời.
Trong thời khắc cuối cùng kia, hai vạn binh mã lúc đầy chỉ còn dùng được 500 người. Lúc ấy nếu tiếp tục đánh, e rằng người già phụ nữ và trẻ em trong thành đều phải lên thành chinh chiến.
Tình huống xấu nhất, đại khái sẽ giống như Sở Lâm Dương năm đó.
Từ thần sắc của nàng, Vệ Uẩn nhìn ra được kết quả, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Cho nên tẩu nói xem, ta sao có thể yên tâm nhìn tẩu đi chịu chết? Nếu trong hai ta có một người phải chết, không bằng để đệ làm điều đó.”
“Tiểu Thất……”
Sở Du nhíu mày: “Nếu vì ca ca đệ, đệ không cần……”
“Đệ không phải vì ca ca!”
Vệ Uẩn lập tức ngắt lời nàng, thời điểm lời nói phát ra, cả hai người đều sửng sốt.
Vệ Uẩn chưa bao giờ lạnh giọng nói chuyện với nàng như vậy. Nếu không phải Sở Du nhớ rõ một phút trước mình vừa nói gì, thậm chí nàng còn cho rằng mình đã nói ra lời gì mạo phạm tới hắn.
Nhưng nàng đã nói gì sai sao?
Nàng cảm thấy lời mình nói không hề sai, mối liên hệ lớn nhất giữa nàng và