“Bệ hạ cho rằng, giờ phút này vì sao thần lại ở đây nói chuyện với ngài?”
Vệ Uẩn uống trà: “Bệ hạ bảo vệ Diêu Dũng, đoạt được Hoa Kinh, thần còn có thể tâm bình khí hòa ngồi ở chỗ này, bệ hạ nghĩ xem dựa vào đâu?”
Triệu Nguyệt nhíu mày, Vệ Uẩn ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn ta: “Nếu không phải vì tiêu diệt Bắc Địch, thần sẽ không ngồi ở chỗ này. Vì đầu của Diêu Dũng mà thần phải hy sinh nhiều như vậy, nếu không phải vì nghiệp lớn tiêu diệt Bắc Địch thì khẩu khí này thần cần gì phải nhẫn? Cho hắn thở nhiều hơn một hơi, với ta mà nói cũng là nhục nhã.”
“Vệ Uẩn.” Triệu Nguyệt khuyên: “Ngươi nghĩ tới bá tính một chút.”
“Ngài thật sự cho rằng ta để ý?” Vệ Uẩn cong khóe môi: “Thần phát hiện, ngài và bệ hạ Thuần Đức Đế rất giống nhau, luôn thích coi bá tính làm lợi thế nói chuyện với ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Nguyệt không nói lời nào, thần sắc Vệ Uẩn thong dong kiên định, không chấp nhận nửa điểm đối nghịch, rõ ràng Triệu Nguyệt biết rõ, hiện giờ Vệ Uẩn chỉ chừa lại cho hắn ta hai con đường.
Hoặc là đánh Bắc Địch tới cùng, hoặc là giao ra Diêu Dũng.
Nhưng hắn ta không có khả năng giao Diêu Dũng ra ngay lúc này, một khi hắn ta giao người này ra sẽ lập tức mất đi lợi thế cân bằng giữa đám người Vệ Uẩn Sở Lâm Dương.
Còn nếu hắn ta không giao ra, Vệ Uẩn sẽ không nhân nhượng, nội chiến chạm vào là nổ ngay, hắn ta thật vất vả mới bình định được cục diện, không muốn nguy cơ lại tràn ngập.
Trước kia hắn ta có thể không thèm để ý, bởi vì người ngồi ở vị trí quân chủ không phải hắn ta, quốc phá núi sông vong, hắn ta đi theo là được. Nhưng mà hiện tại thì khác, ngồi ở vị trí quân chủ là hắn ta, vận mệnh của hắn ta và quốc gia treo trên cùng một nhịp thở. Vệ Uẩn đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nhưng hắn ta lại không có phần quả quyết như Vệ Uẩn hiện giờ.
Triệu Nguyệt nhìn Vệ Uẩn chằm chằm: “Vệ Uẩn, hiện giờ ngươi bức ta như thế, không sợ tương lai sao?”
Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười: ”Bệ hạ là thánh quân thiên cổ, biết dùng người, nói vậy có lẽ ngài cũng hiểu yêu cầu của thần. Chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của thần, thần sẽ không có bất cứ tâm tư tạo phản nào, bệ hạ không phải người không thể phân biệt thị phi, thần sợ cái gì ở tương lai?”
Ánh mắt Triệu Nguyệt lóe lóe, dường như nhớ tới cái gì. Sau một hồi, rốt cuộc hắn ta cũng nói: “Ta suy nghĩ một chút……”
“Chờ tin tức của bệ hạ.”
Vệ Uẩn đứng dậy, cung kính hành lễ, sau khi được Triệu Nguyệt cho phép hắn liền lui xuống.
Nhìn Vệ Uẩn rời đi, thần sắc trên mặt Triệu Nguyệt chậm rãi lạnh xuống, hắn ta bất chợt đá văng cái bàn, đứng dậy đi về hướng Tê Phượng Cung.
Trưởng công chúa vừa mới tiễn Sở Du, đang ngồi trước gương đồng tháo trang sức, từ xa Triệu Nguyệt đã nhìn thấy người nọ, thần sắc chậm rãi nhu hòa xuống. Hắn đi tới phía sau nàng, từ trong tay nàng nhận lấy chiếc lược, ôn hòa nói: “Điện hạ, ta tới rồi.”
Trưởng công chúa không nói chuyện, nhưng vẫn để hắn đoạt lấy chiếc lược.
Thần sắc hắn dịu dàng sủng nịch, phảng phất như hai người vẫn đang ở trong phủ công chúa.
“Ta nhớ rõ năm đó khi ngươi vừa mới tới phủ công chúa, kỳ thật cái gì cũng không biết. Ta vốn không tính toán sai ngươi làm gì, nhưng có một ngày ngươi lại đột nhiên xung phong nhận việc, nói muốn chải đầu vấn tóc cho ta, ngày đó là lần đầu tiên ngươi chải đầu cho ta nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trưởng công chúa nhìn người trong gương đồng, chậm rãi thuật lại chuyện lúc trước.
Triệu Nguyệt nghe những lời này, tất cả những thô bạo phẫn nộ ở trong mắt chậm rãi tiêu tán, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên, làm đau nàng sao?”
Trưởng công chúa cười khẽ ra tiếng: “Đúng vậy, chưa từng có người chân tay vụng về như ngươi.”
“Vậy nàng còn để ta chải đầu cho nàng?”
“Ngươi thích, ta sủng ngươi, thế thì sao?”
Bàn tay Triệu Nguyệt hơi dừng một chút, một lát sau, hắn cười khổ: “Điện hạ nói như vậy, thật sự khiến người ta thụ sủng nhược kinh. Chỉ là ta vẫn luôn không rõ, rốt cuộc điện hạ sủng ta, hay là Mai Hàm Tuyết?”
Trưởng công chúa trầm mặc, nếu năm đó ở phủ trưởng công chúa hắn hỏi nàng một câu này, có lẽ nàng sẽ trả lời thật lòng.
Người nàng sủng chính là hắn, vẫn luôn là hắn.
Năm đó lựa chọn phò mã, sở dĩ nàng lựa chọn Mai Hàm Tuyết cũng bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã phát hiện, người này thật giống tiểu A Nguyệt nhà nàng.
Lúc ấy nàng cũng không có tình cảm gì khác, chỉ là nàng vẫn luôn thương hắn, nếu phải lựa chọn phò mã, không bằng chọn một người giống hắn.
Thẳng tới sau này hắn lớn lên, tới bên người nàng, khi đó hắn đã là một người xuất chúng, ngạo cốt phong hoa như vậy. Khi đó nàng là một quả phụ mang theo hài tử, nàng mới mơ hồ phát hiện, thì ra trong lòng nàng nam nhân mà nàng cảm thấy tốt nhất vẫn luôn là hắn. Khi hắn còn nhỏ, nàng cảm thấy người kia là tiểu A Nguyệt nhà nàng, sau khi hắn lớn lên, nàng lại cảm thấy người kia là Thế tử Tần Vương.
Năm tháng khiến tình cảm của nàng dần dần trở nên nồng nàn cực nóng, nàng cũng không hề kiêng dè. Nếu lúc trước hắn hỏi, nàng chắc chắn sẽ đáp như vậy. Tuy nhiên hiện giờ hắn hỏi, nàng lại không muốn nói đáp án này cho hắn. Vì thế sau một hồi, nàng chậm rãi nói: “A Nguyệt, từ khi ta còn nhỏ đã sủng ngươi.”
“Ta muốn loại tình cảm như thế nào, trưởng công chúa không rõ sao?”
Triệu Nguyệt bình tĩnh lên tiếng: “Công chúa luôn luôn quan tâm tới tiểu bối, nhưng ta lại cảm thấy, ta không cam lòng làm tiểu bối.”
Trưởng công chúa trầm mặc không nói, Triệu Nguyệt nghịch ngợm nhéo cằm nàng, xoay mặt nàng qua đối mặt với mình, che giấu gió nổi mây phun trong mắt: “Trẫm rất muốn biết, trẫm có chỗ nào không tốt?”
Trưởng công chúa nhìn thẳng hắn, Triệu Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng: “Phủ trưởng công chúa nhiều trai lơ như vậy, vì sao mọi người nàng đều chạm vào, duy chỉ có mình ta là chưa bao giờ được nàng ân sủng?”
“Triệu Nguyệt.” Nàng bình tĩnh lên tiếng: “Đã ba năm ta chưa triệu trai lơ thị tẩm.”
Ba năm trước là lần đầu tiên nàng biết mình