Nghe lời nói của Vệ Uẩn, Thẩm Vô Song cảm thấy hơi đau răng.
Bây giờ Bắc Địch đã hoàn toàn hiện ra trạng thái phòng thủ, Đồ Tác và Tô Tra giằng co, nếu như Đại Sở không chủ động tiến công thì cũng sẽ không có chuyện gì. Vệ Uẩn gọi Vệ Thu và Tần Thời Nguyệt tiến vào, sau khi dặn dò chuẩn bị quân phòng mấy tháng này thì nói đạo lý với bọn họ: “Khoảng thời gian ta không ở đây đoán chừng là sẽ ngưng chiến, không có chuyện gì lớn, ta sẽ thả một thế thân ở trong phủ tướng quân, các ngươi hỗ trợ che giấu. Mấy ngày này các ngươi cố gắng tu sinh dưỡng tức*, thứ nên chuẩn bị thì nhớ chuẩn bị, trước khi ta bắt người lại, các ngươi có thể liên lạc với ta thì tìm ta, không liên lạc được thì tìm Sở đại nhân.
*Tu sinh dưỡng tức là chính sách được áp dụng sau khi trải qua một cơn khủng hoảng hay binh biến, ngụ ý là ổn định đời sống, phát triển kế sinh nhai, khoan thai sức dân, gìn giữ hòa bình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Thu và Tần Thời Nguyệt gật đầu, cũng không hỏi chuyện khác nhiều, sau khi lại hỏi thăm về một chút việc vặt vãnh thì mới rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Vô Song cầm một đống ống trúc nhỏ đi vào, thả trước mặt Vệ Uẩn nói: “Thuốc thường dùng đến, mang theo hết đi.”
Vệ Uẩn gật đầu, Vệ Hạ ra ngoài chuẩn bị văn điệp thân phận cho hắn, Thẩm Vô Song xách một ít rượu mời hắn: “Ra ngoài tâm sự?”
Vệ Uẩn đáp lời rồi cùng Thẩm Vô Song đi ra ngoài, ngồi trên hành lang.
Bầu trời phương Bắc rất trong trẻo, vạn dặm không bóng mây, trăng sáng treo trên cao, sáng rõ lại sạch sẽ. Mấy năm này Vệ Uẩn lớn rất nhanh, đã giống dáng vẻ của thanh niên, hắn ngồi bên cạnh Thẩm Vô Song, so với Thẩm Vô Song thì cao hơn nửa cái đầu.
“Thật ra thì chuyện bắt người không cần phiền ngươi tự mình đi.”
Thẩm Vô Song tán gẫu, Vệ Uẩn rót rượu cho mình, bình tĩnh nói: “Việc này liên quan đến chuyện trọng đại, ta không yên tâm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hắn đi về phía Hoa Kinh, ngươi đại khái là muốn về Hoa Kinh một chuyến.”
Vệ Uẩn không trả lời, Thẩm Vô Song cười nhìn hắn: “Ta nói này, không phải là ngươi cố ý trở về chứ?”
Vệ Uẩn nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, không nói nhiều.
Thẩm Vô Song nhún vai, cảm thấy Vệ Uẩn thật sự là càng ngày càng không thú vị, người này lúc thiếu thời còn nhiều lời một chút, càng lớn lại càng ít nói, đến bây giờ chính là có thể không nói thì sẽ không nói.
Trưởng thành dường như chính là xây lên một căn phòng trong lòng người ta, ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài, trưởng thành rồi, phòng được xây xong rồi thì cùng thế giới bên ngoài nhìn nhau xa cách, tất cả tình cảm trở nên chậm chạp, cũng trở nên cực kỳ tỉnh táo.
Thẩm Vô Song không nói rõ đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, hắn ta cũng như vậy, vì vậy hắn ta nói: “Ngươi cũng đã ba năm không về rồi, nên về thăm mẫu thân của ngươi một chút.”
“Ừm.” Vệ Uẩn cuối cùng cũng đáp lời, Thẩm Vô Song giơ tay lên, chỉ chỉ cây cột trong phòng: “Ngươi nhớ người đó cũng ba năm rồi, gặp một lần cũng tốt.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, sau một hồi, cuối cùng hắn nói: “Ta sẽ lén nhìn nàng.”
Thẩm Vô Song cười: “Chuyện này có gì mà lén? Muốn gặp thì gặp, ngươi gặp nàng là phạm phải vương pháp nào à?”
Vệ Uẩn giương mắt nhìn Thẩm Vô Song một cái: “Vương pháp trong lòng ta.”
Thẩm Vô Song bị hắn chặn họng, Vệ Uẩn rót rượu cho Thẩm Vô Song: “Vô Song, ta và ngươi không giống nhau.”
Hắn bình tĩnh lên tiếng: “Ta không thoải mái được như ngươi, nếu như ta và nàng ở bên nhau thì sẽ có vô số ánh mắt nhìn vào. Lúc trước Cố Sở Sinh nói ta nhỏ tuổi, ta mạnh miệng nói với hắn là ta sẽ kiên trì, nhưng thật ra trong lòng ta sợ.”
“Sau đó Nhị tẩu nói rõ ràng tất cả, chỉ ra rõ ràng, ta cảm thấy, tẩu ấy nói đúng.”
“Ngươi thích một người thì phải trải tốt tất cả đường đi cho nàng, không thể liều lĩnh vì ngươi thích thì kéo nàng đi vào một con đường vô cùng khó khăn. Cho dù nàng không quan tâm,” Vệ Uẩn nâng chén rượu đến trước môi, ngẩng đầu nhìn trăng sáng: “Ta cũng đau lòng.”
“Cho nên ngươi định làm như thế nào?” Thẩm Vô Song có chút bực bội, Vệ Uẩn không phải là đang đâm vào trái tim của hắn ta sao?
Thẩm Vô Song đưa tay chỉ vào các cây cột đầy vết cắt trong phòng: “Định rạch đầy mấy cây cột kia, sau đó đời này của ngươi cứ trôi qua như vậy?!”
“Ta cho mình năm năm. Nếu ta đến hai mươi mà vẫn thích nàng giống như bây giờ,”
Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng, Thẩm Vô Song có chút khó hiểu, hắn ta quay đầu nhìn người dưới ánh trăng, nhìn hắn uống hết rượu rồi nhẹ nhàng đặt chén rượu trên mặt đất, dường như đang nói tới một chuyện bình thường hơn cả bình thường, bên trong sự bình thản mang theo mấy phần trịnh trọng không tên: “Ta sẽ trở về cưới nàng.”
** ** ** **
Sở Du ngồi quỳ chân bên cạnh Trưởng công chúa, trông thấy từng Thái y lui xuống.
Gần như là toàn bộ Thái Y viện đều đến xem bệnh, mỗi người đều cho Trưởng công chúa một lời khẳng định --- thật sự có thai.
Chuyện này trở thành sự thật mà Trưởng công chúa trốn không thoát, Trưởng công chúa cho tất cả mọi người lui xuống, chỉ giữ lại Sở Du ở lại trong phòng cùng nàng ấy.
Cánh cửa vừa mới đóng lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Trưởng công chúa liền nhìn về phía Sở Du.
Tay của nàng ấy run nhè nhẹ, Sở Du bình tĩnh nhìn nàng ấy: “Điện hạ, đây là con của người.”
“Đây cũng là của hắn.”
Trưởng công chúa cắn răng lên tiếng: “Hắn bức tử huynh trưởng của ta, cầm tù ta ở chỗ này, hắn hại chết bảy vạn tướng sĩ của Đại Sở, đưa nữ nhi của ta gả đi nơi xa -----”
Trong mắt Trưởng công chúa nén nước mắt: “Hắn còn muốn để ta sinh con cho hắn?! Hắn nằm mơ!”
Nói xong Trưởng công chúa đẩy Sở Du, nàng ấy vội vàng đứng dậy, dường như muốn tìm cái gì đó, nói lặp đi lặp lại: “Ta không thể giữ đứa bé này, ta không thể, ta…”
Sở Du cuống quýt đuổi theo, giữ chặt lấy Trưởng công chúa, Trưởng công chúa thấy nàng không cho nàng ấy tìm đồ, nàng ấy liền giơ tay lên muốn đánh về phía bụng mình, Sở Du kéo tay nàng ấy lại, lên tiếng hét to: “Điện hạ!”
Trưởng công chúa chậm rãi quay đầu, ngơ ngác nhìn Sở Du, trong mắt nàng ấy chứa nước mắt, Sở Du chưa bao giờ thấy dáng vẻ Trưởng công chúa mềm yếu như vậy. Nàng ấy giống như một tiểu cô nương đã mất đi tất cả áo giáp và đao kiếm, hoảng hốt luống cuống.
“Ta không thể có con của hắn,” Nàng ấy khàn giọng lên tiếng: “Ngươi hiểu không, hả?”
“Ta hiểu,” Sở Du cầm tay nàng ấy, bình tĩnh lên tiếng: “Ta hiểu.”
“Hắn là kẻ thù của ta, hắn là tội nhân của Đại Sở, sớm muộn gì cũng có một ngày ta phải tự tay giết hắn, ta phải đưa hắn đến Hoàng Tuyền tạ tội với tất cả mọi người, ngươi biết không!”
“Ta biết.”
“Ta đã ép dạ cầu toàn mà hạ thấp thân phận với hắn rồi, sự kiêu ngạo của ta, tôn nghiêm của ta, người nhà của ta, tình yêu của ta, tất cả ta đều không có, tất cả đều cho hắn rồi! Hắn còn muốn thế nào?!”
Trưởng công chúa bỗng nhiên nâng cao giọng nói, tay nàng ấy run run che bụng của mình, vẻ mặt hốt hoảng: “Ta cảm thấy nó giống như một hạt giống mang theo kịch độc, nó muốn mọc rễ nảy mầm trong thân thể ta. Nhưng mà không được… cái gì ta cũng có thể nhường, ta tuyệt đối sẽ không sinh con cho hắn… ta tuyệt đối sẽ không để nghiệt chủng của hắn lớn lên trong bụng ta. Ta nhất định sẽ giết hắn, nếu ta có con của hắn…”
Vẻ mặt Trưởng công chúa tái nhợt: “Đây là muốn ép ta sau này cũng giết con của ta sao?”
Giết một người mình yêu là đã đủ rồi.
Cả đời này của nàng ấy, thời thiếu niên thì cung loạn mất mẫu thân, sau khi huynh trưởng cướp đế vị thì mất phụ thân, thời tuổi xuân thì mất phu quân, khi trung niên thì mất huynh trưởng.
Nàng ấy vẫn luôn nói với người khác, nàng ấy phải sống vô cùng tốt đẹp, không thể để cho người khác xem trò cười của mình.
Thế nhưng từ thần nữ biến thành Trưởng công chúa, lại từ Trưởng công chúa biến thành Mai phi dựa vào sủng ái của quân chủ, cả đời này của nàng ấy đã sớm làm trò cười cho người khác rồi.
Đứa trẻ này dường như đang đánh nàng ấy, lại tựa như đang ép cọng rơm trên người nàng ấy, cả người nàng ấy không có khí lực, trợn to mắt nhìn bên ngoài cung, nàng ấy liều mạng muốn đứng lên nhưng lại không đứng dậy nổi; nàng ấy liều mạng muốn khống chế nước mắt nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn tầm mắt trở nên mơ hồ.
Sở Du cảm nhận được sự giãy giụa của nàng ấy, thế là nàng hỏi xin đỡ nàng ấy rồi bình tĩnh nói: “Điện hạ, con đường nhân sinh đều do mình chọn.”
Trưởng công chúa hơi dừng lại, nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Du, vẻ mặt Sở Du trầm ổn: “Con đường của mỗi người đều rất khó khăn, đều sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, người thân bên cạnh rời đi, phản bội, hãm hại, đi đến đường cùng, ai cũng sẽ có những khoảnh khắc như thế, nhưng trọng điểm là ở chỗ lựa chọn.”
“Có số ít người lựa chọn cắt đứt sợi dây lôi kéo họ trong ao đầm lầy, có người lựa chọn bị sợi dây kéo xuống. Điện hạ,” Sở Du đỡ tay của nàng ấy vững vàng đến mức giống như dù có ngàn cân đè lên cũng sẽ không động đậy chút nào, điều này khiến Trưởng công chúa rất có cảm giác an toàn, nàng ấy chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn đôi mắt Sở Du đang nhìn chăm chú vào nàng ấy, nghe nàng nói: “Người chặt đứt những sợi dây đó rồi bước đi thì sẽ không sao nữa.”
“Con đường nhân sinh còn rất dài, không phải sao?”
Nghe thấy lời này, cảm xúc của Trưởng công chúa cuối cùng cũng ổn định lại, nàng ấy lẳng lặng nhìn Sở Du, một lúc sau, cuối cùng nàng ấy nói: “Ngươi nói đúng.”
Nói xong, nàng ấy đứng dậy dưới sự nâng đỡ của Sở Du, chậm rãi lên giường, bình tĩnh nói: “Ta phải đi ra ngoài.”
Sở Du không lên tiếng, nàng đứng một bên, Trưởng công chúa suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ngươi nghĩ cách truyền chuyện ngày thường ta thích mùi hương của Thập Nhật hương đến chỗ Vương Quý phi đi.”
Nghe thấy lời này, Sở Du hơi sững sờ.
Thập Nhật hương là một loại mùi hương chỉ sinh ra sau khi phơi khô hoa ở Đông Nam, mùi thơm có thể lưu giữ mười ngày, cho nên tên là Thập Nhật hương. Loại hương này có công hiệu an thần nhưng hiếm có người biết là, Thập Nhật hương có mùi hương gần giống với loại hoa ‘Tử Tư’ cũng ở Đông Nam. ‘Tử Tư’ đối với nữ tử bình thường có công hiệu lưu thông máu dưỡng nhan, nhưng đối với nữ tử trong thời gian mang thai mà nói thì là tối kỵ, đeo túi hương Tử Tư một ngày đã đủ để sinh non, cho nên dù nữ tử ở khu Đông Nam thích Thập Nhật hương thì trong thời gian mang thai cũng hiếm khi dùng hoa này làm hương liệu, chỉ sợ lẫn với Tử Tư.
Mà lúc Vương Quý phi thuở nhỏ thật ra đã cùng mẫu tộc lớn lên ở khu Đông Nam, Thập Nhật hương đối với những người khác thì lạ lẫm nhưng với Vương Quý phi lại tuyệt đối không xa lạ.
Trong khoảnh khắc Sở Du nghe thấy lời nói này của Trưởng công chúa thì đã biết ý của nàng ấy.
Nàng há hốc mồm, lại không nói nên lời được điều gì.
Đứa con là của Trưởng công chúa, cuộc đời là của Trưởng công chúa, tuy nàng có thể khuyên Trưởng công chúa sinh đứa trẻ ra, nhưng sau khi sinh ra thì sao?
Nàng không có cách nào sống thay cuộc đời của Trưởng công chúa, cũng không thể giúp đỡ nàng ấy nuôi nấng đứa trẻ này, đứa trẻ này được sinh ra thì nhất định sẽ xen vào giữa Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa, Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt đã bế tắc, đứa trẻ này được sinh ra thì vô tội biết bao?
Nhưng mà nàng cũng là người từng có con, dù cho đứa trẻ kia đã rất xa xôi nhưng cũng khiến nàng tổn thương thấu tâm can, nhưng nàng vẫn sẽ nhớ kỹ năm đó lúc mình mang thai đứa trẻ đó, loại cảm giác liều mạng bảo vệ nó đó.
Thế là nàng rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Điện hạ quyết định xong rồi sao?”
Trưởng công chúa không nói lời nào, nàng ấy nắm lấy tay vịn, rất lâu sau, giọng nói khàn khàn gằn từng chữ một: “Ta đã nghĩ rất rõ ràng, chuyện giữa ta và hắn, không cần phải có thêm người vô tội.”
Sở Du gật đầu, nàng đi lên phía trước đắp chăn cho Trưởng công chúa. Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, thái giám vừa dứt lời đã nghe thấy Triệu Nguyệt sốt ruột nói: “Ta nghe nói nàng triệu toàn bộ Thái Y viện, bọn họ nói với ta là nàng có con…”
Lời nói còn chưa dứt, Triệu Nguyệt liền dừng bước chân lại nhìn Sở Du. Hắn ta có chút thất thố, dừng bước chân lại, ho nhẹ một tiếng nói: “Vệ Đại phu nhân.”
“Bệ hạ.”
Sở Du xoay người sang chỗ khác, cung kính hành lễ.
Triệu Nguyệt đưa ánh mắt nhìn về phía Trưởng công chúa, Trưởng công chúa hiểu rõ ý của hắn ta, nàng ấy xua tay với Sở Du nói: “Ngươi đi xuống trước đi.”
Sở Du cung kính bái biệt rồi đi ra ngoài. Chờ đến khi đi đến hành lang, nàng thấp giọng dặn dò Vãn Nguyệt: “Nói cho mật thám trong cung biết chuyện Trưởng công chúa mang thai, để cho tất cả mọi người nhanh chóng biết tin.”
Vãn Nguyệt đáp lời, Sở Du xoay người đi đến ngự hoa viên, mang theo Trường Nguyệt dừng lại bên nhà thủy tạ*, cho Vãn Nguyệt thời gian đi tìm người.
*Nhà thủy tạ
Một lát sau, Vãn Nguyệt vội vàng trở về, nhỏ giọng nói: “Đều phân phó xong rồi.”
Sở Du gật đầu, lúc này mới dẫn Vãn Nguyệt trở về Vệ phủ.
Vào trong Vệ phủ, nàng cho người đi tìm Tưởng Thuần, chuẩn bị Thập Nhật hương, trang sức với các loại trâm cài hoa lệ, lại để cho Trường Nguyệt sơn móng tay của mình thành màu đỏ, cắt sửa thành hình dáng không khác mấy với Trưởng công chúa.
Lúc làm những việc này được một nửa thì nha hòa đi vào thông báo nói: “Đại phu nhân, Tống gia đưa lễ vật tới.”
Sở Du cúi đầu nhìn móng tay mà Trường Nguyệt sơn cho nàng dưới ánh nến, nàng bình tĩnh nói: “Nói ta ngủ rồi, không gặp.”
Chẳng được bao lâu thì lại có nha hoàn đến thông báo: “Đại phu nhân, người của Vương gia đến đây bái kiến.”
“Không gặp.”
Nha hoàn cung kính lui xuống đi từ chối người của Vương gia, Trường Nguyệt có chút khó hiểu nói: “Phu nhân, vì sao đêm nay bọn họ đều tới tìm người vậy?”
Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng: “Trong hậu cung muốn bổ sung chủ tử, bọn họ có thể không hoảng hốt sao?”
Nói xong, Vãn Nguyệt bưng đồ đạc và túi thơm đi vào, Sở Du giương mắt nhìn thoáng qua những vật đó, sau đó nàng chậm rãi nói: “Bây giờ trong hậu cung căn bản không có con cháu, một khi Trưởng công chúa sinh con, nếu Vệ gia chúng ta lại làm trụ cột của nàng ấy thì chuyện phong Hậu sẽ ở trong tầm tay. Bất kể là Vương gia và Tống gia vì thăm dò tin tức hay là đến xúi giục thì đêm nay đều sẽ tới.”
“Phu nhân từ chối dứt khoát như vậy, không sợ hai nhà Vương Tống bất mãn sao?”
Vãn Nguyệt ngồi xổm xuống, ở sau lưng Sở Du chải đầu cho nàng.
Sở Du cúi đầu nhìn màu đỏ trên móng tay mình nhiễm ánh sáng, nàng hờ hững nói: “Bây giờ tin tức Trưởng công chúa có thai đã truyền tới, đang là thời khắc mấu chốt. Có gặp bọn họ hay không chính là thái độ của ta. Đối với hai nhà Vương Tống mà nói, ta không gặp có nghĩa là ta tiếp tục trung thành với công chúa, nếu như ta gặp thì mới là chuyện lạ.”
Nói xong, Sở Du đã được sơn móng tay xong, nàng giơ tay lên, để dưới ánh nến nhìn một chút: “Về phần đắc tội, bắt đầu từ ngày ta và Trưởng công chúa qua lại thân thiết thì ta đã đắc tội rồi, còn để ý lúc này?”
“Cũng phải.”
Trường Nguyệt gật đầu, nàng ấy nhìn về phía những cây trâm cài kia, hơi nghi hoặc nói: “Phu nhân cần những thứ kia làm gì?”
Lần này Sở Du không giải thích, nàng cười cười: “Ta tự có chỗ dùng của ta.”
Đợi đến ngày hôm sau, Sở Du mặc một chiếc váy dài màu xanh đen, bên ngoài phủ vải mỏng bạc kim tuyến thêu hoa văn, lựa lựa chọn chọn, nàng chọn ra một chiếc trâm không nổi bật từ trong đám trâm vàng đêm qua rồi đâm vào giữa sợi tóc, sau đó treo Thập Nhật hương rồi điều khiển ngựa đi vào cung.
Nàng vừa mới vào cung không lâu, vừa ở trên đường đi về phía cung Tê Phượng thì đối diện trông thấy nữ tử ngồi trên kiệu từ hoa viên đi qua. Sở Du dừng bước chân, hai tay chắp lại trước người, hơi cúi đầu, chờ người kia đi qua. Sở Du không hề nghĩ rằng đối phương lại cho người khiêng kiệu tới trước mặt nàng, dừng lại bên cạnh nàng nói: “Vệ Đại phu nhân.”
“Bái kiến Quý phi nương nương.”
Sở Du cung kính hành lễ, Vương Quý phi gật đầu.
Hôm nay nàng ta mặc một thân váy tơ lụa màu xanh nhạt, nhìn qua có chút trang trọng. Vương gia vẫn luôn mong mỏi nàng ta có thể leo lên Hậu vị, chỉ một mực bồi dưỡng theo phương hướng này. Bây giờ trong cung có ba vị Quý phi, thanh danh Trưởng công chúa không tốt, Diêu thị ngang ngược càn rỡ, Tống thị tuổi nhỏ yếu ớt, nếu không phải trong lòng Triệu Nguyệt có Trưởng công chúa thì Vương thị cũng thực sự có khả năng trở thành Hoàng hậu nhất ---
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Trưởng công chúa không sinh hạ hoàng tử mới được.
Bây giờ Vương Quý phi xuất hiện ở đây, trong lòng Sở Du và người ở đây đều hiểu rõ là có chuyện gì, Vương Quý phi đánh giá Sở Du từ trên xuống dưới một lần rồi nhẹ nhàng cười nói: “Ta nhớ lần trước gặp phu nhân còn là lúc xuân yến, khi đó phu nhân vẫn mặc tố y, bây giờ cũng bắt đầu ăn diện rồi.”
Vẻ mặt Sở Du ung dung: “Thiếp thân chỉ là tiểu nữ tử, đương nhiên thích rực rỡ. Bây giờ tang kỳ đã qua liền chọn lấy chút trang sức mình thích, vốn nghĩ thay đổi không lớn,” Sở Du nhẹ nhàng cười, nàng đưa tay đỡ lấy trâm vàng trên đầu, hơi có chút ngượng ngùng nói: “Lại không nghĩ tâm tư nương nương tỉ mỉ, vậy mà đã nhìn ra rồi.”
Vương Quy phi khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi bây giờ cũng chỉ mười chín, người vẫn còn đang lớn, đang là tuổi tốt đấy.”
Sở Du nghe hiểu lời này của Vương Quý phi, ý của nàng ta đơn giản là bây giờ nàng nhỏ tuổi, sớm muộn gì cũng rời khỏi Vệ gia mà gả đi, nàng phải tính toán cho chính mình.
Vệ gia muốn liên minh với Trưởng công chúa, nhưng đó là chuyện của Vệ gia, không nhất định là chuyện của Sở Du.
Vương Quý phi thấy Sở Du im lặng thì nghĩ là nàng hiểu rõ ý của mình, nàng ta đưa tay vỗ vai nàng nói: “Ngươi và ta ăn ý, nếu như có gì khó xử thì đều có thể tìm đến bản cung.”
Nói xong Vương Quý phi nhẹ nhàng dựa vào ghế trên kiệu, lộ ra một chút kiêu ngạo: “Vương thị ta là thế gia nhất đắng, danh môn trăm năm, Vệ Đại phu nhân, có rất nhiều chuyện, người khác không làm được nhưng Vương gia của ta thì không nhất định. Với phẩm tính của Vệ Đại phu nhân, cho dù là tái giá thì Vương gia ta cũng có thể vì phu nhân mà tận lực. Nếu phu nhân và Vương thị ta ăn ý thì vị trí chính thê dòng chính của Vương gia có lẽ cũng được đấy?”
Nghe thấy lời này, Sở Du nhếch môi, hơi cong khóe miệng lên.
Vương Quý phi nhìn thấy trên mặt nàng mang ý cười thì khẽ nhíu mày, Sở Du ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vén tóc ra sau rồi bình tĩnh nói: “Làm phiền nương nương quan tâm, chỉ là thiếp thân vẫn luyến tiếc vị trí cáo mệnh này, có lẽ vẫn là thôi đi.”
Vương thị là danh môn trăm năm, chẳng lẽ Vệ thị không phải là nhà bốn đời Tam công*?
*Nghĩa là bốn đời trước đều có ít nhất một người trong nhà được phong lên chức Tam công. Tam công ba cấp quan cao cấp nhất ở trong triều đình, chỉ dưới quyền duy nhất là Hoàng đế.
Nếu nói đến dòng dõi thì Vương thị và Vệ thị tương xứng; nói đến thanh danh, Vệ thị chính là sống lưng của quốc gia, cả nước ngưỡng mộ; bây giờ Sở Du ở Vệ phủ còn là nhất phẩm cáo mệnh, đến Vương thị ngoại trừ có thêm một nam nhân thì còn có thể thêm được cái gì?
Vương Quý phi nghe ra được sự chế giễu trong lời này, nàng ta nén giận, khuyên can nói: “Vệ Đại phu nhân, nữ nhân sống một mình đến hết đời khổ cực thế nào, sau này các ngươi mới biết được, nghe lời khuyên của bản cung, đừng có mà chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Nương nương nói đúng,” Sở Du thở dài, nàng đưa tay đặt ở ngực: “Đáng tiếc là thiếp thân quá để ý đến vị trí cáo mệnh này, vẫn không tốn sức nương nương quan tâm.”
Nói xong, một cung nữ từ góc rẽ đi tới, đám người nhận ra cung nữ đó, chính là Thải Vân hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa.
“Bái kiến Vương Quý phi.”
Thải Vân cung kính hành lễ với Vương Quý phi, sau đó nàng ấy quay đầu nói với Sở Du: “Vệ đại phu nhân, Mai phi nương nương chờ người đến sốt ruột rồi, phái nô tỳ đặc biệt đến mời.”
Sở Du quay đầu nhìn về phía Vương Quý phi cười nói: “Thất lễ rồi. Nương nương, vậy thiếp thân đi trước một bước?”
Vương Quý phi lạnh mặt gật đầu, Sở Du xoay người sang chỗ khác rồi theo Thải Vân đi về phía cung Tê Phượng.
Sở Du vừa biến mất trước mặt Vương Quý phi, thị nữ bên cạnh Vương Quý phi liền rất hận nói: “Nương nương người xem nàng ta như vậy, thật sự xem mình là cái thứ gì chứ!”
Trong mắt Vương Quý phi mang theo ý lạnh, nàng ta chậm rãi nói: “Hương cao tháng này ở trong cung đã phát đi chưa?”
“Chưa đâu.”
Bây giờ bên ngoài nói mặc dù người quản việc là Trưởng công chúa nhưng trên thực tế người chân chính làm việc lại là Vương Quý phi.
Vương Quý phi gật đầu rồi nói với thị nữ: “Tháng này đừng phát tất cả giống nhau, bưng hương cao đang có đến cho ba vị Quý phi, để Quý phi tự chọn.”
Thị nữ có chút không rõ, Vương Quý phi cũng không giải thích, trong đầu nàng ta chỉ có mùi hương của Thập Nhật hương trên người Sở Du quanh quẩn.
Nàng ta nhìn ra được, bây giờ Sở Du vì lấy lòng Trưởng công chúa mà các chi tiết gần như