Sở Du mang theo Vương Quý đi đến một gian phòng nhỏ trong thành mà nàng đã chuẩn bị xong, nàng cho người đi nấu nước nóng rồi cùng Vương Chi chia ra mạnh ai nấy tắm rửa một cách nhanh chóng, sau đó Sở Du đến đại sảnh chờ Vương Chi tới.
Lúc Vương Chi tới, vẻ mặt nàng ta còn có chút hoảng hốt, Sở Du rót cho nàng ta chén trà rồi bình tĩnh nói: “Nương nương, uống chén trà ủ ấm thân thể trước.”
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Chi ngước mắt nhìn Sở Du, vẻ mặt nghi ngờ không thôi. Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng: “Biết được nương nương gặp nạn, ta thuận tay giúp một chút mà thôi.”
“Hắn… tại sao hắn lại muốn giết ta?!”
Vương Chi chậm rãi tỉnh táo lại, trong giọng nói mang theo sự khó tin, Sở Du nhấp một ngụm trà rồi bình tĩnh nói: “Tại sao bệ hạ muốn giết người, người không biết sao?”
Vương Chi ngẩn người, một lát sau, sắc mặt nàng ta thay đổi, nâng cao giọng: “Vì nghiệt chủng kia?!”
“Bệ hạ nói,” Sở Du giương mắt nhìn nàng ta, nàng nghiêm túc nói: “Đó là Thái tử.”
Vẻ mặt Vương Chi trong nháy mắt mang theo sự giận dữ: “Hắn điên rồi sao?! Công chúa vô dụng kia bây giờ có cái gì?! Vương gia ta một tay nâng đỡ hắn đi đến hôm nay, chính là mẫu tộc của hắn, hắn lại vì nghiệt chủng này mà giết ta?!”
Vương Chi lắc đầu đứng dậy: “Không… không được, ta hồi cung, ta muốn đích thân hỏi hắn, ta…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương nương,” Sở Du nhàn nhạt lên tiếng: “Cửa cung đã bị giới nghiêm, trước cửa Vương gia bây giờ cũng đã có sát thủ phủ đầy, nếu người tùy tiện đi lung tung, cái mạng này coi như ta không giữ được.”
“Ngươi nói bậy!”
Vương Chi quát chói tai: “Bổn cung không tin ngươi, ngươi bắt bổn cung, nhanh đưa bổn cung về!”
Nghe thấy lời này, Sở Du cười khẽ: “Được.”
Nói xong, nàng đưa tay chỉ về phía cửa: “Cửa lớn đã mở ra, nương nương muốn thì đi, đi đâu cũng được. Ta chỉ có một điều kiện.”
Nàng ngước mắt nhìn nàng ta: “Trước khi chết, đừng nói là ta đã giúp ngươi.”
Vẻ mặt Sở Du quá bình tĩnh, trong đầu Vương Chi hiện lên dáng vẻ Triệu Nguyệt mang theo kiếm đi đến cung Lạc Hà.
Sở Du không lừa nàng ta…
Lời có thể nói dối được, thế con người Triệu Nguyệt thì sao?
Nàng ta chưa từng thấy Triệu Nguyệt ngang ngược như thế, nhưng cho dù là nhìn từ xa, nàng ta cũng biết, Triệu Nguyệt lúc ấy quả thật muốn giết nàng ta.
Nhưng mà vì sao?
Triệu Nguyệt điên rồi sao?
Hắn ta luôn cân nhắc hơn thiệt, phụ thân cũng từng nói với nàng ta, tính tình của Triệu Nguyệt sớm muộn gì cũng có ngày sẽ khuất phục quyền thế, bảo nàng ta đừng quá để Trưởng công chúa trong lòng, nhưng hôm nay sao lại như thế…
Hắn ta đánh vào mặt Vương gia như vậy, không sợ Vương gia trở mặt sao? Nếu như Vương gia không ủng hộ hắn ta, trong tay hắn ta còn có ai là thật sự trung thành tuyệt đối?
Diêu Dũng thần phục chẳng qua là tính toán quyền lợi, Tạ gia giúp đỡ hắn ta chẳng qua cũng là vì cân nhắc sau khi chọn ra được vị vua thích hợp, những người khác thì không cần nói, chỉ có Vương gia mới là nguồn gốc lập thân của hắn ta!
Vẻ mặt Vương Chi hoảng hốt, Sở Du bình tĩnh nói: “Nương nương, đã nghĩ ra được đi đâu chưa?”
Vương Chi bị giọng nói này triệu hồi thần trí, nàng ta quay đầu, lạnh lùng nhìn Sở Du.
“Vì sao ngươi giúp ta?”
Sở Du không lên tiếng, nàng nhấp một ngụm trà. Vương Chi nhanh chóng nói: “Không phải ngươi là người của Trưởng công chúa sao? Ngươi cứu ta, ngươi không sợ Trưởng công chúa trách tội?”
“Trưởng công chúa có gì mà trách tội?”
Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhìn ra là vì sao ngươi ở đây sao?”
Khuôn mặt Vương Chi lộ ra vẻ nghi hoặc, Sở Du giương mắt nhìn nàng ta, nàng chống cằm: “Người phân biệt rất rõ Thập Nhật hương và Tử Tư đấy.”
Nghe thấy lời này, Vương Chi bỗng nhiên kịp phản ứng: “Ngươi tính kế ta?!”
“Ngươi để ta hại con của Trưởng công chúa, ngươi biết Triệu Nguyệt sẽ ra tay với ta, nhưng mà…” Vương Chi có chút không hiểu: “Tại sao ngươi lại muốn hại con của Trưởng công chúa?”
Nàng ta tự lẩm bẩm, tự mình phân tích cho mình: “Không… không phải, ngươi cố ý, các ngươi đều cố ý…”
Vương Chi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ: “Là Trưởng công chúa, muốn mượn đứa trẻ này để diệt trừ ta…”
“Tống phi yếu ớt, Diêu Quý phi không có não, sau khi ta đi thì hậu cung chính là nàng ta độc đại rồi…”
Vương Chi cắn chặt răng: “Tàn nhẫn, đủ tàn nhẫn, là ta không bằng nàng ta.”
“Nàng ta muốn diệt trừ ta, vậy còn ngươi?”
“Ta?”
Sở Du nhìn nàng ta, nàng thản nhiên nói: “Ta có việc muốn nhờ.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Vương Chi có chút lo lắng: “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Bệ hạ muốn triệu hồi Hầu gia nhà ta, ta muốn để Quý phi nương nương giúp một chút, để Vương gia giúp ta ngăn bệ hạ một chút.”
Vương Chi nhíu mày: “Việc liên quan đến triều chính, do bệ hạ quyết định, Vương gia ta sợ là không làm chủ được.”
“Không sao,” Sở Du nhạt giọng nói: “Ngăn một chút, dù sao cũng có thể thử một chút nhỉ?”
Vương Chi im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được, ngươi đưa ta về Vương gia, ta giúp ngươi nói