Cảnh Thự nhiều lần tự nhủ với bản thân, y không có chứng cứ, y cần phải tìm được chứng cứ, cũng tìm thời điểm ở thích hợp nói cho Khương Hằng chuyện này, để chính hắn quyết định.
Chỉ cần Khương Hằng yêu cầu, cho dù làm chuyện gì y cũng có thể đi làm, cùng lắm là chết, có gì phải sợ?
Hiện tại chỉ hy vọng, chính là Lang Hoàng đang lừa y, toàn bộ đều là giả.
Mà khi y thấy Giới Khuê đeo mặt nạ, y đã không thể thuyết phục được bản thân, hơn nữa y trước sau vẫn luôn cho rằng, chuyện này không có khả năng là trò đùa Lang Hoàng dùng để ly gián y cùng Ung Vương thất.
Khương Hằng: "?"
Khương Hằng ngẩng đầu, nhìn Cảnh Thự, dùng sách vỗ vỗ sườn mặt y, hỏi: "Ngươi lại làm sao vậy?"
Hôm nay Cảnh Thự lại bắt đầu thất thần, bỗng nhiên hoàn hồn, nói: "Không......!Không có gì.
Đêm qua ngủ không ngon."
Khương Hằng xoay mặt Cảnh Thự qua, ở trên khóe miệng y hôn xuống, hai người ở trong xe ngựa tránh được người ngoài, hắn liền càn rỡ giống như trước đây.
Cảnh Thự đầy mặt đỏ bừng, không tự giác mà nhấp môi dưới, quay đầu đi, lại có chút khẩn trương.
"Ta......!Hằng Nhi." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng lại giơ tay tiến vào trong cổ Cảnh Thự, móc ra Ngọc Quyết, Cảnh Thự lập tức làm cái hành động xưa nay chưa từng có, câu lấy dây, nói: "Làm cái gì? Không thể cho ngươi."
Hành động kia của Cảnh Thự thuần túy là theo bản năng, bây giờ đã hoàn toàn không giống trước đây, Khương Hằng mới là người nắm giữ một khối Ngọc Quyết khác, không, hắn chính là tinh ngọc bên kia, mà y là ở bên này.
Bọn họ tựa như hai khối Ngọc Quyết này, từ khi đến thế giới này, liền đã định sẵn vận mệnh phụ thuộc lẫn nhau.
Khương Hằng: "Ta, không, cần! Giữ lấy đồ rách nát của ngươi thôi!"
Khương Hằng phớt lờ y, bắt đầu ở trên xe ngựa tìm kiếm ở dưới chỗ ngồi.
Cảnh Thự nghĩ tới, hỏi: "Ngươi đan tua cho ta sao?"
Khương Hằng lười trả lời, tìm ra tơ hồng, bắt đầu đan.
Cảnh Thự ngượng ngùng mà muốn nói chút gì, ngại vì miệng vụng, không biết làm sao lấy lòng Khương Hằng, Khương Hằng lại "A" một tiếng, nói: "Ngươi nghe không?"
Cảnh Thự nhanh chóng thuận thế thò lại gần, ôm lấy Khương Hằng, nói: "Cái gì?"
Khương Hằng kéo ra mành xe ngựa, nói: "Nghe thấy không? Có người đang thổi sáo!"
Tiếng sáo cách rất xa, như có như không, Cảnh Thự cũng nghe thấy, nhíu mày chống màn xe.
"Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa......!Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia......"* Khương Hằng theo tiếng sáo, nhẹ nhàng ngâm lên.
*Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia: Cây đào xanh tươi, hoa đào rậm rạp, người đi lấy chồng, ắt lứa đôi thuận hòa.
Trích từ Đào Yêu 1 của Khổng Tử.
"Là Giới Khuê." Trấp Lăng công chúa nói.
"Y biết thổi sáo?" Khương Hằng kinh nhạc.
"Biết." Trấp Lăng cưỡi ngựa lại đây, đến trước xe ngựa, nói, "Lúc đại ca còn sống trên đời, y mỗi ngày đều ở trong cung thổi sáo, nếu chọc giận y một chút, liền ngồi ở trong Đào Hoa điện thổi sáo chỉ chó mắng mèo.
Sau khi đại ca chết, y liền không thổi nữa, đây là y ở đưa tiễn ngươi đấy."
Giới Khuê đứng ở chân núi đầy băng tuyết, mang bạc mặt nạ, vẻ mặt lạnh nhạt, thổi một cây sáo Việt, tiếng sáo truyền xuống núi, xa xa truyền đến trên đường lớn.
Đoàn xe Khương Hằng đã trở thành một hàng điểm đen, Giới Khuê thu hồi sáo Việt.
"Lúc trước giết ta không thành, có phải rất hối hận hay không?" Lang Hoàng đi tới phía sau Giới Khuê, nói.
Giới Khuê không có quay đầu lại, nhìn ra xa dưới chân núi, hờ hững nói: "Người đều có số mệnh, đây là lời của Thái Hậu, nếu ngươi không chết, chính là ý trời cho phép, có gì phải hối hận?"
Lang Hoàng hoạt động ngón tay, bóp vài cái đốt ngón tay, nói: "Sớm biết ngươi sẽ không kiên trì tới giết ta, ta liền không cần hoảng loạn như vậy, vội vã đem chuyện này nói ra ngoài."
Giới Khuê lạnh nhạt mà nói: "Có người tin sao? Kẻ nào ngu ngốc? Gọi tới ta nhìn xem?"
"Chỉ có một người sẽ tin." Lang Hoàng nhíu mày nói, "Người đều có số mệnh, thiên hạ lớn như vậy, đủ mọi loại người, luôn sẽ có người tin, đúng hay không?"
Giới Khuê không hề trả lời, nhảy xuống núi, hướng tới phương hướng thành Lạc Nhạn rời đi.
Trước thành Lạc Nhạn, triều đình đưa tiễn Khương Hằng đi làm con tin, các đại thần từng người tan đi, Thái Tử Lung còn đứng ở trên tường thành, lưu luyến không rời.
Hôm nay Trấp Tông lựa chọn đi bộ hồi cung, Vệ Trác đi theo bên người hắn, tựa như rất nhiều năm qua, giống như quân thần làm bạn, thấp giọng nói chuyện.
"Đêm qua điện hạ ở trong phòng ngủ hắn lưu lại hơn một canh giờ." Vệ Trác nói.
"Trấp Lung là một hài tử đơn thuần." Trấp Tông đối với cá tính con trai ruột, thật sự rất đau đầu.
Y quá dễ dàng tín nhiệm người khác, đối với quốc quân mà nói, đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng mà hết thảy đều sẽ thực mau kết thúc, sự uy hiếp của Khương Hằng trước mắt đã trở nên không còn quan trọng.
Nhưng mà giết Khương Hằng, tương lai chỉ sợ còn có Lý Hằng Triệu Hằng, cái này Hằng cái kia Hằng, khi nào, con trai mới có thể ở trước mặt đại thần tạo dựng được uy nghiêm của trữ quân, không cần nói gì nghe nấy như vậy?
"Đã phân phó người cùng đi theo chưa?" Từ khi Vệ Trác đề nghị tới nay, Trấp Tông còn chưa có gặp qua đám thích khách kia đâu.
Vệ Trác đáp: "Môn chủ Minh Sa Sơn đã phái bọn họ tiến vào quan."
Trấp Tông nói: "Phát cho bọn họ chút tiền làm kinh phí, một đám người Tây Vực, biết nói tiếng Hán không?"
"Những đứa trẻ thủ hạ Huyết Nguyệt mặc dù từ nhỏ lớn lên ở Luân Đài, nhưng xuất thân đều là người Hán," Vệ Trác nói, "Vương bệ hạ cứ yên tâm đi."
Trấp Tông gật gật đầu, Vệ Trác lại hiện ra thần sắc khó xử, nói: "Nhưng Huyết Nguyệt có một câu, cần phải thông báo cho bệ hạ, tuy nói tận lực đến một năm sau mới ra tay, nhưng chỉ sợ tình huống không ổn, muốn động thủ, còn cần dò hỏi trước."
Trấp Tông minh bạch ý trong lời nói của Vệ Trác: Muốn xuống tay giết người, cần phải tìm thời cơ tốt nhất.
Tựa như Cảnh Uyên mai phục nhiều năm mới động thủ, cái thời cơ này có lẽ phải chờ đợi thật lâu, có lẽ liền chỉ trong vòng một hai ngày, cho dù thích khách thành danh, cũng không thể xác định được thời gian này.
"Thời cơ cứ để cho chính bọn họ phán đoán đi," Trấp Tông nói, "Sớm mấy ngày muộn mấy ngày, không có khác nhau bao nhiêu."
Trấp Tông ám chỉ nếu thời điểm thích hợp, cũng có thể ám sát Khương Hằng trước, Vệ Trác liền yên tâm.
"Nhưng phải nhớ kỹ," Trấp Tông nói, "Đừng đụng đến Trấp Miểu, nếu không, thù lao đã hứa sẽ hoàn toàn không có."
Vệ Trác vội khom người nói vâng.
Đại hàn, chim dữ tìm mồi, hồ nước kết băng.
Khương Hằng lại một lần nữa nhìn thấy Ngọc Bích quan, tình huống so với trong quân báo miêu tả còn muốn nghiêm trọng hơn không ít, mà kế sách tấn công hỏa lực này đều do Tống Trâu ban tặng, trận lửa lớn một tháng trước kia nương theo thế gió, vô tình mà cắn nuốt hai bên sườn núi, cũng thiêu chết gần 8000 quân Lương.
Hiện giờ hai núi bị thiêu đến trụi lủi, đắp lên tầng tuyết mới, thỉnh thoảng còn có tuyết nhỏ lở từ đỉnh núi trượt xuống.
"Thủ hạ của ngươi đốt," Trấp Lăng nói, "Đốt đến rất là đúng thời điểm, nhìn bộ dáng Tống Trâu lịch sự văn nhã, thế nhưng cũng là một người tàn nhẫn."
Khương Hằng bất đắc dĩ nói: "Cần phải tốc chiến tốc thắng, không có cách nào, chiến thuật là ca ta chế định......"
"Rất tốt a," Trấp Lăng nói, "Dù sao cũng không phải ta đốt."
Khương Hằng đứng ở dưới tường quan ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngọc Bích quan bị hun đến đen nhánh, để lại những dấu vết không thể xóa nhòa trong trận chiến này, bắt đầu từ một tháng trước sau khi đoạt lại quan ải, Trấp Lăng liền đã phân phó một ngàn binh sĩ ngày đêm lau chùi tường quan, ước chừng một tháng thời gian, chỉ khôi phục được hai phần.
Cảnh Thự sờ sờ đầu Hải Đông Thanh, nó đã chịu vất vả đi truyền tin, còn bị thương.
Khương Hằng nhìn một vòng, đa phần bộ phận công sự phòng ngự đều bị thiêu hủy, Cảnh Thự một lần nữa cùng Trấp Lăng thương lượng phân bố phòng thủ, hai ngày sau, đoàn xe lại khởi hành.
Rời đi Ngọc Bích quan, liền chân chính tiến vào địa vực Trung Nguyên.
"Kỳ thật lúc này hồi tưởng lại," Khương Hằng triều Cảnh Thự nói, "Tầm nhìn của Lục Ký quả thật rất xa."
Cảnh Thự nói: "Ngươi cũng biết là Lục Ký?"
"Đông Cung trù tính," Khương Hằng nói, "Hơn phân nửa là xuất phát từ tay gã, sẽ không có người khác.
Ngươi thấy Quản Ngụy giống như là sẽ bắt thiên tử làm con tin sao?"
Hai năm trước Ung binh vào quan, kiểm soát các quan đạo dọc theo tuyến đường Lạc Dương, một đường thâm nhập vào giữa Trung Nguyên, thẳng đến bờ Bắc Trường Giang, Tung huyện dưới chân núi Ngọc Hành, điều này đã tạo cho nước Ung có được một hành lang hẹp dài nối liền Nam Bắc.
Cũng nguyên nhân chính là như thế, Khương Hằng cùng Cảnh Thự xuôi nam sẽ không lọt vào phục kích của bất kỳ một quốc gia nào.
"Đi Lạc Dương xem không?" Cảnh Thự nói.
"Bỏ đi," Khương Hằng đáp, "Lúc trở về lại nói."
Nhìn vật nhớ người, Lạc Dương lúc trước đã bị một mồi lửa đốt thành bãi đất trống, đó là một cái nhà khác của Khương Hằng cùng Cảnh Thự, Tầm Đông cùng Lạc Dương đều đã bị lửa đốt, có khi Khương Hằng luôn cảm thấy ngũ hành của mình có phải khuyết thiếu gì không, lần nào cũng gặp phải hoả hoạn.
Cảnh Thự đứng ở chỗ cao, nhìn ra phương xa nơi đã từng vương đô, lại quay đầu lại, nhìn về một vách núi xa xa khác, đó là nơi y đã từng mất hết hy vọng, muốn thả người nhảy xuống bồi theo Khương Hằng.
May mà không có.
"Cũng phải." Cảnh Thự nói, "Chỉ cần người còn sống, thì luôn có hy vọng, đi thôi."
Đó là con đường bọn họ đào vong khi gặp lại sau 5 năm chia lìa, vết tích chiến loạn đã bị thảm thực vật che giấu, cho dù di tích chiến trường có thảm thiết, một khi phủ lên ngàn vạn chồi non cùng dây đằng mới, cũng có hơi thở đâm chồi nảy lộc.
Đoàn xe liên tục tiến lên, cuối cùng đến Tung huyện.
"Ai, lại về rồi." Khương Hằng vào phủ thành chủ, chuyện đầu tiên chính là cởi hết đi ngâm suối nước nóng, đang lúc rét đậm, Tung huyện lại trước sau như một bốn mùa như xuân, chẳng qua mỗi lần trở về, đều vội vội vàng vàng, thời gian lưu lại không tới ba tháng, không có lần nào có thể từ từ tận hưởng.
"Hội báo tình huống quân đội."
Hôm nay Cảnh Thự không có