Cảnh Thự mở rộng áo tắm dài, để lộ ra ngực bụng, ngồi ở trên giường lau tóc.
"Sao vậy?" Cảnh Thự bất an nói, đón nhận ánh mắt Khương Hằng đánh giá y.
Khương Hằng cười ngâm ngâm, giống như đang nhìn vật mình sở hữu.
Khương Hằng nghiêng đi, chà lau tóc giúp y, Cảnh Thự nói: "Sớm một chút xuất phát đi Dĩnh đô đi, ngày kia liền đi."
"Được." Khương Hằng thuận theo mà nói, chỉ cần ở bên cạnh người này, cái gì hắn cũng không cần sợ.
Cảnh Thự cần phải tìm chút gì đó để làm, nếu không y sẽ bị những suy nghĩ ùn ùn không dứt của mình làm cho phát điên.
Nhưng nguyện vọng lớn nhất của y, lại là an tĩnh mà ở bên cạnh Khương Hằng, hai cái ý nghĩ này thật sự mâu thuẫn lẫn nhau.
"Ăn cơm xong liền đi ngủ sớm một chút," Cảnh Thự lại nói, "Trên đường cũng mệt nhọc."
Khương Hằng "Ừm" một tiếng, hai anh em tiếp nhận hộp đồ ăn đưa tới, từng người dùng cơm.
Ẩm thực Tung huyện so với thành Lạc Nhạn cầu kỳ hơn rất nhiều, Khương Hằng vẫn là thích đồ ăn phương Nam hơn, đặc biệt là gạo cùng thịt ngâm tương, sau khi ăn xong còn có bánh ngọt.
Khi Khương Hằng ăn cơm trước sau như một, đem chân trần đặt ở trên đầu gối Cảnh Thự, luôn thích duỗi vào dưới áo choàng tắm y, gác ở trên chỗ cong giữa đầu gối cùng cẳng chân y, lúc trước Cảnh Thự cũng không ngại, hôm nay động tác lại cứng đờ, không dễ phát hiện mà đem một chân Khương Hằng đẩy xuống dưới.
"Lạnh thì đắp thêm tấm thảm." Cảnh Thự nói.
"Ừm." Khương Hằng còn không có phát hiện, vừa ăn vừa nói tới việc Giang Châu.
Cảnh Thự thất thần mà nghe, bỗng nhiên dừng lại đũa, ngơ ngẩn nhìn chăm chú Khương Hằng, Khương Hằng còn đang thảo luận Dĩnh cung, không phát hiện ánh mắt Cảnh Thự.
Giờ khắc này, Cảnh Thự chỉ có một ý niệm —— muốn mang hắn đi.
Dẫn hắn đi đến chân trời góc biển, đưa hắn đi đến một nơi không còn có người khác, chỉ có hai người bọn họ.
Khương Hằng: "Ca, ngươi mệt mỏi sao?"
"Có một chút," Cảnh Thự trong lòng thở dài, nói, "Ngủ đi."
Ban đêm, Khương Hằng nằm xuống trước, Cảnh Thự lại không lên giường, dưới ánh đèn sửa sang lại công văn Tống Trâu đưa tới.
"Ngươi không ngủ sao?" Khương Hằng mơ mơ màng màng nói.
Cảnh Thự đáp: "Ta lại xem một lát, xử lý nốt cho xong công vụ tướng quân."
Đầu xuân Tung huyện cần phải trưng binh, sự vụ phức tạp, Khương Hằng cũng không chút nghi ngờ, trở mình, nằm xuống ngủ trước.
Cảnh Thự thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Khương Hằng, cho đến khi xác nhận hắn đã ngủ rồi, chính mình mới sửa sang lại áo tắm dài, tay chân nhẹ nhàng nằm lên giường, quy quy củ củ nằm ở bên cạnh Khương Hằng, nhắm hai mắt đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Cảnh Thự ngủ một đêm, lại quen tính cùng Khương Hằng ôm nhau.
Hai người bọn họ ngoài áo tắm dài cái gì cũng không mặc! Cả đêm ngủ áo tắm dài xõa đến tán loạn, hai người gần như là trần truồng, Khương Hằng bị Cảnh Thự ôm, bản thân lại theo bản năng mà quấn ở trên người y.
Khi Cảnh Thự mở mắt, cả người gần như nổ tung, trên mặt, trên cổ đỏ bừng, đêm qua càng tựa hồ bởi vì ở trên đường mấy ngày mệt mỏi, làm giấc mộng kỳ quái, dẫn tới làm dơ áo tắm dài.
Y hô hấp dồn dập, lại luyến tiếc buông tay ra, cúi đầu nhìn Khương Hằng trong lòng ngực, trong mắt tràn đầy sương mù.
Khương Hằng hơi vừa động, Cảnh Thự liền cảm thấy trong thân thể giống như có gì đó sắp xông ra, cuốn theo xúc độc khó có thể khống chế cùng nhau bạo phát ra.
Khi Khương Hằng tỉnh lại cũng cảm giác được, có chút ngượng ngùng, dù sao hắn sớm đã trưởng thành.
Cảnh Thự đã vội vàng sửa sang lại quần áo, còn đắm chìm trong một màn lúc sáng sớm.
"Lại phải đi." Khương Hằng đối với Tung huyện rất có chút không nỡ.
Cảnh Thự nói: "Đến lúc đó nói Dĩnh Vương một chút, hẳn là có thể để chúng ta thỉnh thoảng quay về Tung huyện."
Rời đi mảnh đất Tung huyện nhỏ bé này, tương lai chờ đợi hai người bọn họ, liền không còn là thời gian riêng của hai người ở chung, mấy ngày này Cảnh Thự cưỡng bách chính mình, đem suy nghĩ kỳ quái kia từ trong lòng đuổi đi ra ngoài, cũng cố tình hơi tránh đi Khương Hằng.
Y đã nói với bản thân, y cùng Khương Hằng có lẽ đã không phải là quan hệ huyết thống ruột thịt, nhưng y vẫn nhịn không được đem Khương Hằng xem như đệ đệ, luôn muốn yêu thương hắn nhiều hơn, nhưng lại không tìm được biện pháp.
Hiện giờ y giống như đã đi tới bờ vực của giới hạn rồi, trong lòng sinh ra cảm giác bất an, giống như đã trở thành cấm kỵ.
Khương Hằng nhiều ít cũng cảm giác được Cảnh Thự đang bất an, cũng không giống như lúc trước cùng y thân mật, tư vị kia rất kỳ quái, Khương Hằng ở trong cuộc, thậm chí nghĩ không rõ lòng mình, chỉ có thể đem nó đơn thuần mà quy kết thành "Xấu hổ".
Tương tư tương kiến tri hà nhật? Thử thì thử khắc nan vi tình.*
*Nhớ nhau không biết khi nào gặp? Lúc ấy khi ấy chứa chan tình.
Mấy ngày sau, hai anh em đổi lại đi thuyền, xuôi dòng đi xuống, Tống Trâu lại chuẩn bị cho bọn hắn hành lý mang theo bên người không ít vàng bạc, để chuẩn bị cho ở Dĩnh Đô du thuyết, dùng khi đút lót.
Theo lý nước Dĩnh chỉ để Khương Hằng làm chất (con tin), Cảnh Thự không cần phải đi, nhưng y lấy "Lý do hộ tống", đi theo chất tử vào nước, còn sau khi hộ tống xong, khi nào đi, chỉ có thể bàn bạc cân nhắc.
Nếu y muốn ở lại, ngại với cảm tình nước Ung, Dĩnh Vương cũng không thể hạ lệnh đuổi y, bốn nước Trung Nguyên còn có một chỗ tốt, đó là nhân tài tựa như vàng bạc, có thể tự do lưu thông.
Có rất nhiều vương tộc, sĩ tử ở quốc gia mình không được trọng dụng, đầu nhập vào nước khác thậm chí nước đối địch, nương thân vào môn hạ của các Công Khanh, cũng tức là "Khách".
Nhiệm vụ lớn nhất của "Khách khanh", chính là phục vụ cho gia chủ.
Nước Ung nằm ở Tái Bắc, có Trường Thành ngăn cách với Trung Nguyên, cho nên cũng không có cái thói quen này.
Trừ phi người phạm phải tội lớn, nếu không rất ít khi có người trốn đi tới vùng Tái Bắc lạnh giá.
Người Ung cùng người Trung Nguyên có rào cản rõ ràng, nhưng giữa người Trung Nguyên, hôm nay là địch, ngày mai cũng có thể là bạn, không có kiên quyết như vậy.
Sau khi tiến vào phương Nam, thời tiết rõ ràng đã ấm áp lên, tuy có mấy trận tuyết mới, nhưng so với đất Bắc đã ấm áp như mùa Xuân.
Chỉ là khi vào đêm, gió sông vẫn lạnh lẽo, Khương Hằng nằm ở trên giường, xem danh mục quà tặng của nước Ung đi theo.
Vàng 200 dật, da thú 600 tấm, bạc một ngàn lượng, đủ loại thảo dược trân quý, gỗ núi Đông Lan không chìm hai tràng, tơ lụa 500 cuộn, Ngọc Bích ba cặp.
Nhiều đồ như vậy, con thuyền sẽ bị chìm mất, chỉ có thể để Tống Trâu vận chuyển từng đợt.
Cảnh Thự nhịn không được oán giận: "Trong quân trợ cấp mỗi năm chỉ có từng này, bá tánh của mình đều ăn không đủ no, còn đưa tặng ngoại quốc nhiều lễ vật như vậy."
"Lục Ký an bài." Khương Hằng nói, "Nhưng Vương tộc Dĩnh yêu tiền, luôn có chỗ dùng đến, huống chi cho dù không lấy tới tặng lễ, thì cũng không sài đến trên người bá tánh, nó sẽ chỉ được dùng để tăng cường quân bị thôi.
Muốn mua lương thực nước Dĩnh, dù sao cũng phải hầu hạ vương tộc bọn họ vui vẻ."
"Ca ngươi không ngủ sao?" Khương Hằng có chút mệt nhọc.
Cảnh Thự nói: "Ta xem một lát nữa."
Cảnh Thự cầm một quyển binh pháp, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, lăn qua lộn lại mà xem, không dám lên giường khi Khương Hằng còn tỉnh.
Khương Hằng lại nói: "Ta đã lâu không ôm ngươi ngủ."
Cảnh Thự: "Mỗi đêm không phải đều ôm? Ngươi ngủ rồi, luôn thích quấn ở trên người ta."
"Không giống," Khương Hằng nói, "Quá lạnh, mau tới đây."
Tình cảm Cảnh Thự rốt cuộc chiến thắng lý trí, kia có lẽ vốn dĩ là thói quen, chỉ cần Khương Hằng kêu y, y bất cứ lúc nào cũng buông xuống chuyện trong tay, cho dù quan trọng hay không quan trọng.
"Được rồi được rồi," Cảnh Thự nói, "Ngươi quy củ chút, đừng sờ loạn."
Cảnh Thự ăn mặc áo đơn, nằm lên giường.
Truyền đi trên sông sóng biển dập dờn lung lay vài cái, hai người ngủ cũng không yên, Cảnh Thự một tay chống lên tường, Khương Hằng kéo tay y để y ôm mình.
Cảnh Thự: "......"
Trong lòng