Trong điện, Cảnh Thự cùng Khương Hằng vẫn ngồi ngay ngắn như cũ.
"Cánh cứng cáp rồi," Trấp Tông uống rượu, cười nói, "Giống như con Hải Đông Thanh kia."
Khương Hằng không có nói chen vào, hắn biết lúc này mình không nên mở miệng, cần phải nhường lời cho Cảnh Thự nói, bởi vì chuyện này, đối với Cảnh Thự mà nói rất quan trọng.
"Hằng Nhi ở Giang Châu thiếu chút nữa đã chết." Cảnh Thự không để ý đến nụ cười châm chọc của Trấp Tông, nói.
"Hắn còn có thể tới đây," Trấp Tông cười nói, "Liền không có chết.
Hằng Nhi, ngươi đã chết sao?"
Trấp Tông nâng chén về phía Khương Hằng, nhưng trong tay bọn hắn không có rượu, Trấp Tông liền tự nhiên uống lên.
"Vì sao?!" Cảnh Thự cơ hồ là phẫn nộ quát lên.
Giọng nói kia vang vọng ở trong điện, Khương Hằng bị tiếng gào kia làm cho hoảng sợ, hắn dự cảm Cảnh Thự sẽ vì hắn mà trực diện chống đối với Trấp Tông.
Nhưng trạng thái giống như một cơn sấm sét này, là hắn chưa bao giờ gặp qua.
Cảnh Thự tức giận đến phát run, một tay nắm chặt Hắc Kiếm.
"Ngươi muốn giết ta?" Bỗng nhiên Trấp Tông bật cười nói, "Võ công ngươi tất cả đều là do ta dạy, binh pháp ngươi cũng là đi theo ta học, hiện tại ngươi muốn dùng Hắc Kiếm của cha ngươi tới giết ta? Có từng hỏi qua cha ngươi hay chưa?"
Cảnh Thự cầm theo Hắc Kiếm, trầm mặc mà đi tới trong chính điện.
Khương Hằng lập tức nói: "Ca."
Khi Trấp Tông nghe thấy lời này lộ ra một chút ngoài ý muốn, nhìn về phía Khương Hằng, lại nhìn Cảnh Thự.
"Là sự thật." Cảnh Thự nói.
"Ngươi tin tưởng thì chính là sự thật," Trấp Tông nói, "Không tin, liền không phải.
Ta dạy ngươi nhiều như vậy, con trai, hiện giờ phụ vương muốn dạy cho ngươi một chuyện cuối cùng......"
Nói, ông ta thoáng cúi người, nhìn Cảnh Thự nói: "Thế nhân chỉ tin tưởng thứ bọn họ muốn tin tưởng, trên đến thiên tử, dưới đến heo chó, đều là như vậy, thật hay giả đều không có ý nghĩa gì, làm hết thảy mọi chuyện chẳng qua cũng vì ba chữ ta tin tưởng mà thôi."
Trấp Tông nhẹ nhàng buông tay, nhưng Khương Hằng nhạy bén phát hiện, ngón tay ông ta đang ở không dễ phát hiện mà phát run.
"Ca." Khương Hằng đứng dậy, quyết đoán kéo lại một cánh tay khác của Cảnh Thự.
Chính là một cái động tác nhỏ như vậy, làm Khương Hằng đoán được trong lòng Trấp Tông đang sợ hãi, nếu đã sợ hãi, liền chứng minh ông ta không chút nào nghi ngờ hôm nay Cảnh Thự sẽ động thủ với ông ta, lúc này đây cùng với lúc trước ở Ngọc Bích quan, trong lều tướng quân ở Đồng Quan cũng không giống nhau.
Khi ông ta cho rằng đối phương sẽ không động thủ, sẽ thong thả ung dung mà cởi bỏ vỏ bọc, để Cảnh Thự tới giết.
Nhưng lúc này đây, nếu ông ta cảm thấy Cảnh Thự có lẽ sẽ thật sự ra tay, cục diện liền không thể thu thập, tất nhiên sẽ chuẩn bị sẵn sàng trước.
Đúng là một ý nghĩ nhỏ bé trong giây lát lướt qua kia đã nhắc nhở Khương Hằng.
Trấp Tông không có khả năng không hề chuẩn bị, ông ta nhất định còn mai phục người, tuy rằng Khương Hằng không biết người này là ai, có lẽ ẩn thân ở sau bình phong, có lẽ ở trên vương án sau lưng Trấp Tông, đang thong thả ung dung mà chà lau thanh kiếm sắp đâm vào ngực bọn họ.
Đây là một lần bọn họ cách cái chết gần nhất, giả như Cảnh Thự động thủ trước, Trấp Tông liền có lý do có thể giết chết hai người bọn họ tại đây.
"Chúng ta đi thôi," Khương Hằng nói, "Bỏ đi."
Bỗng nhiên Cảnh Thự quay đầu, nhìn về phía Khương Hằng, môi khẽ nhúc nhích.
"Không." Cảnh Thự nói.
Hai tay Trấp Tông buông xuống, đặt ở trên bàn, gõ gõ theo tiết tấu.
Đó là một cái ám hiệu, Khương Hằng phán đoán theo trực giác của mình.
"Chúng ta đi thôi." Khương Hằng nói, "Kết thúc, Trấp Tông, ngươi có thể không cần lại lo lắng, chỉ cần ngươi ở nước Ung một ngày, chúng ta liền sẽ không lại quay về thành Lạc Nhạn."
Trấp Tông bỗng nhiên cười to, phảng phất như nghe thấy được một điều gì thú vị, lại nhìn về phía Cảnh Thự, môi khẽ nhúc nhích, làm cái biểu tình dò hỏi.
Khương Hằng không rõ ý này, Cảnh Thự lại hiểu được.
Trấp Tông đang nói: Hắn không biết? Hắn thế nhưng không biết bất kỳ điều gì?
Trên mặt Khương Hằng hiện vẻ nghi hoặc, nhìn Cảnh Thự, giờ khắc này Cảnh Thự lại thay đổi chủ ý, nắm chặt tay Khương Hằng lạnh cả người.
"Ngươi nuôi ta bốn năm," Cảnh Thự thu hồi Hắc Kiếm, nói như thế, "Sau khi ta cùng Hằng Nhi ly biệt, ngươi cho ta một chỗ dung thân.
Nhưng võ công ta không phải do ngươi dạy, là cha mẹ ta cùng phu nhân truyền dạy......"
Vẻ mặt Trấp Tông mang theo mấy phần xa lạ cùng lạnh nhạt, lại không có nhìn Cảnh Thự, mà là dừng ở trên mặt Khương Hằng.
"......Binh pháp ta, chính là Triệu Kiệt tướng quân dạy, cũng không có quan hệ gì với ngươi." Cảnh Thự nghiêm túc nói, "Ngươi nuôi ta bốn năm, ta thay ngươi bình định tái ngoại, chinh phạt Tam Hồ.
Hiện tại ta thay ngươi đánh hạ An Dương, xem như trả nợ ân tình ngươi dưỡng dục, ta không thể lại gọi ngươi là phụ vương."
"Ân oán thanh toán xong." Trấp Tông gật gật đầu, thoải mái cười, "Đã sớm sạch sẽ, muốn đi, cũng không cần tìm nhiều cớ như vậy, sớm từ khi cha ngươi còn sống, đã thanh toán sạch sẽ ân tình này.
Là ta nợ Cảnh gia ngươi, mà không phải ngươi nợ ta."
"Ngươi có thể tiếp tục phái người tới giết Hằng Nhi," Cảnh Thự lạnh nhạt nói, "Nhưng ngươi vĩnh viễn sẽ không thành công, nếu như ngươi lại chọc giận ta, hãy cẩn thận chính con trai của ngươi......"
Trấp Tông lại phát ra một trận cười to, không lưu tình chút nào mà đánh gãy lời Cảnh Thự.
"Trấp Lung có gì sai?" Trấp Tông nghiền ngẫm mà nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự đáp: "Hằng Nhi lại có gì sai?"
Trấp Tông không cười, cuối cùng, gằn từng chữ: "Ta thực thất vọng về ngươi," Trấp Tông nghiêm túc mà nói, "Nhiếp Hải, vì trả thù, ngay cả đệ đệ chính mình cũng tuyên bố muốn giết, ta thực thất vọng về ngươi."
Cảnh Thự nói: "Ngươi không có tư cách nói ta."
Trấp Tông cùng Cảnh Thự đồng thời lâm vào im lặng đáng sợ.
"Đi thôi, ca." Khương Hằng không muốn để Cảnh Thự nói thêm gì nữa, hắn biết lúc này trong lòng Cảnh Thự nhất định vô cùng khó chịu, y rõ ràng đã từng coi Trấp Tông là cha.
Trên tay hắn đều là mồ hôi lạnh, hắn cảm giác được một cổ sát khí đến từ sau bức bình phong "Sơn Hà Vĩnh Tục"* sau vương án kia, thân thủ sát thủ này nói không chừng là người mạnh nhất bọn họ gặp qua tới nay, gã có thể hóa thành một cái bóng lao ra bất kỳ lúc nào dưới ám hiệu của Trấp Tông, một kiếm đâm chết hắn.
*Sơn hà Vĩnh Tục: Núi sông còn mãi.
Hắn không muốn chết một cách không hề có tôn nghiêm như vậy ở trước mặt Trấp Tông.
Nhưng vào lúc này, lại có một bóng người đứng ở phía sau bọn họ, Cảnh Thự nghe thấy được tiếng bước chân, nhưng không có quay đầu lại.
"Còn chưa nói xong sao?" Khóe miệng Hạng Dư hơi cong lên, nhìn Trấp Tông.
Khi đang nói ra "Ta thật thất vọng về ngươi", Trấp Tông nhận ra được, đứa