Khương Hằng theo ánh mắt Cảnh Thự nhìn lại, hai người chậm rãi đứng lên.
Lão nhân gần đất xa trời, đi cũng rất chậm, mục tiêu lại là hai người bọn họ, bởi vì lúc này trong nghĩa địa cũng chỉ có bọn họ.
Trên vạt áo ông ta, thêu hình trăng non màu đỏ, trăng non còn nhỏ xuống máu.
"Lão già này khó đối phó," Cảnh Thự trầm giọng nói, "Ta giữ chân ông ta, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi, chạy về phía binh doanh nước Dĩnh."
Khương Hằng không nói gì, nhưng hắn cảm giác được luồng sát khí này cùng với khi ở trong chính điện giống nhau như đúc.
Đây là lần đầu tiên từ khi Cảnh Thự bảo hộ hắn tới nay, nói ra một câu "Khó đối phó".
Như vậy người này hẳn là thật sự vô cùng khó đối phó.
"Ông ta hẳn là môn chủ Huyết Nguyệt." Khương Hằng nói.
"Có lẽ ngươi đoán đúng rồi." Cảnh Thự đem Hắc Kiếm đổi đến tay phải, nói, "Ta vừa ra tay, ngươi liền từ một con đường khác trốn đi, ta sẽ nhanh chóng cùng ngươi hội hợp."
Khương Hằng không nói cái gì "Ta muốn ở cùng ngươi" linh tinh, cao thủ quyết đấu, nếu bản thân mình cứ kiên trì lưu lại, sẽ chỉ làm Cảnh Thự phân tâm.
"Đáng tiếc." Khương Hằng nói.
"Đáng tiếc cái gì?" Cảnh Thự nói.
"Chờ ngươi đánh bại ông ta," Khương Hằng nói, "Ngươi chân chính sẽ là thiên hạ đệ nhất, đáng tiếc, trận tỷ thí này không có người chứng kiến."
Khóe miệng Cảnh Thự dương lên, nói: "Ta ra tay."
Ngay sau đó, Cảnh Thự không có ngu xuẩn giống như nhiều lần trước, chờ đối phương tới trước mặt lại triển khai tư thế, nói chút lời linh tinh vô nghĩa, mà là thừa dịp địch nhân nện bước lên núi chưa dừng, lao về phía trước, chuẩn bị ra tay bất ngờ giành lấy thế chủ động!
Khương Hằng nhanh chóng quyết định, lập tức xoay người, chạy xuống dưới một bên triền núi, dọc theo triền núi trượt đi xuống!
"Người trẻ tuổi a, luôn quá xúc động." Giọng nói lão giả rét lạnh, thanh âm giống như kim loại cọ xát.
Cảnh Thự dùng một kiếm trời sụp của y, từ trên núi lao thẳng xuống dưới, một chiêu kia cho dù là Cảnh Uyên sống lại, cũng không thể vượt qua uy áp này, chỉ thấy Hắc Kiếm mang theo uy lực sấm sét vạn quân, chém vào đầu lão giả kia!
Lão giả ở dưới thân kiếm lại không dám ngang ngạnh chống đỡ, bỗng nhiên lui ra phía sau, thân thể thế nhưng vặn vẹo một cái góc độ kỳ dị, ngửa ra sau, thắt lưng tựa giống như bị bẻ gãy, kiếm tay trái, trượng tay phải cùng vung tới!
Cảnh Thự suýt nữa bị một kiếm kia chém đứt ngực, dùng Hắc Kiếm đón đỡ, thanh kiếm nhỏ của lão giả kia lại không đụng chạm, lại lần nữa tránh đi, một kiếm đâm ngay cổ họng!
Cảnh Thự không thể không thối lui, xoay người nhảy lên, đứng ở trên một tấm mộ bia.
Lão giả trầm giọng nói: "Ngươi giết bốn đồ nhi của ta, tuy có chút cũng không phải là tự tay ngươi lấy tánh mạng, nhưng không chừng đều nên tính ở trên đầu ngươi, mọi người đều nói cha ngươi năm đó là thiên hạ đệ nhất thích khách, theo như ta thấy, lại cũng chỉ là hạng qua loa tầm thường."
Cảnh Thự nghiêng một tay cầm Hắc Kiếm, vạt áo võ bào ở trong gió núi tung bay.
"Xem ra các ngươi cũng không ngu," Cảnh Thự nói, "Biết thu thập không được, liền dỡ xuống cái giá, môn chủ tự mình ra mặt, cũng tốt hơn so với phái hết đứa đồ đệ này tới đứa đồ đệ khác đi tìm cái chết."
Lão giả cười lạnh một tiếng.
Cảnh Thự trầm giọng nói: "Hãy xưng tên ra, đánh rồi mới biết.
Hắc kiếm không chém hạng người vô danh!"
"Ta tên Huyết Nguyệt." Lão giả nói, "Giao Hắc Kiếm ra đây đi, ta không muốn giết con trai của chủ cũ."
"Chính mình tới lấy," Cảnh Thự chậm rãi nói, "Lấy được rồi nói."
Lão giả tên gọi Huyết Nguyệt kia trầm giọng nói: "Nhiếp Hải, có phải ngươi cho rằng ở chỗ này giữ chân ta, Khương Hằng liền an toàn hay không?"
Cảnh Thự ngay lập tức biến sắc, y phạm vào một cái sai lầm lớn nhất, từ điểm này mà nói, y xác thật nên để Khương Hằng lưu lại bên cạnh y.
"Ngươi sẽ không sống lâu đâu." Cảnh Thự trầm giọng nói, ngay sau đó, y lại lần nữa giẫm ở trên bia mộ, nhằm phía lão giả kia!
Cùng lúc đó, Khương Hằng trượt xuống triền núi, hết sức bình tĩnh lại, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng nghĩa địa kia, sửa sang lại quần áo, xuyên qua phố chợ bên sườn đồi.
Hắn biết là càng vào lúc này, liền càng phải trấn định, tuyệt không có thể lộ ra bất kỳ sự hoảng loạn nào.
Cảnh Thự nhất định có thể, y nhất định có thể đánh bại kẻ kia! Niềm tin của Khương Hằng đối với Cảnh Thự gần như là mù quáng, lúc này phải làm, chính là bảo vệ tốt bản thân mình.
Trong tay Khương Hằng thậm chí không có kiếm, thật lâu rồi hắn đã quen không dùng kiếm, Cảnh Thự ở bên cạnh hắn làm hắn mất đi tính cảnh giác, không hề cảm thấy bản thân mình đang trong tình cảnh nguy hiểm.
Lúc này hắn chú ý tới hướng đi mỗi người chung quanh mình, thấy có người đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vừa chạm nhau, người nọ liền trốn vào trong hẻm.
Khương Hằng lập tức nhanh hơn bước chân, vội vàng đi qua đường phố sườn đồi, ngay sau đó, có một người khuân vác rút kiếm, từ trong hẻm vọt ra!
Khương Hằng dừng bước ngay lập tức, ngửa người, quay lại, từ dưới ánh kiếm người nọ xuyên đi qua!
Ầm một tiếng, hai cánh cửa sổ bị phá vỡ, lại thêm một người bán hàng rong ném ra lưỡi dao sắc bén, đồng thời nhằm về phía Khương Hằng! Bá tánh gần đó ngay lập tức kinh hoảng la hét.
Khương Hằng nhảy một bước lật lên sạp hàng, võ nghệ La Tuyên dạy cho hắn không nhiều lắm lúc này rốt cuộc đã phát huy tác dụng, đối phương sơ ý khinh địch, không nghĩ tới Khương Hằng đánh không lại, nhưng lại có thể miễn cưỡng chạy trốn!
Trên đường giữa lưng chừng núi bạo phát hỗn loạn, Khương Hằng đặc biệt chọn nơi nhiều người chạy, sát thủ vài lần suýt nữa đụng phải sạp hàng ven đường, khi cuối cùng cũng đuổi tới phía sau Khương Hằng, một tiếng ưng kêu, Hải Đông Thanh giương cánh phóng xuống.
Ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên, khuân vác bị cào đến máu tươi đầm đìa, người bán hàng rong giũ ra mũi tên trong tay, Hải Đông Thanh lại bỗng nhiên cất cánh phóng lên cao.
Trong nhay mắt khuân vác dừng lại bước chân, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người.
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ chực sẵn," Giọng nói vô tình của Giới Khuê vang lên, "Làm sát thủ cũng cần phải đọc sách."
Ngay sau đó, Giới Khuê một kiếm đã đâm chết khuân vác, quát: "Tâm can bảo bối! Chạy về bên trái! Không cần quay đầu lại!"
Giới Khuê tới! Trái tim Khương Hằng bình tĩnh lại một chút.
Giới Khuê vượt nóc băng tường đuổi theo, Khương Hằng đang chạy vội bắt lấy cánh tay Giới Khuê, hô: "Ngươi tới khi nào!"
"Vẫn luôn đi theo các ngươi!" Giới Khuê hô lên, sau đó đem Khương Hằng kéo lên mái hiên, "Tất cả bọn họ đều xuất động! Tám người! Đây mới là người đầu tiên! Đi quân doanh! Tìm Hạng Dư! Y có thể bảo hộ ngươi!"
Khương Hằng nghiêng người, lại bị Giới Khuê từ bên kia đẩy đi xuống, ở trên sườn núi lật xuống dưới, ngã mạnh vào phố chợ trên một con đường tiếp theo.
Còn đường núi quanh co ngoằn ngoèo đầy những người bán hàng rong, Khương Hằng đâm vào sụp sạp hàng, dẫn tới bá tánh phía dưới kêu la sợ hãi, lập tức giải tán.
Người bán hàng rong biến mất, Giới Khuê xoay người đuổi theo con đường Khương Hằng chạy trốn, ở phía sau người bảo hộ hắn.
Ra tay chính là nhân lúc địch chưa chuẩn bị, y từ đầu đến cuối vẫn luôn âm thầm ngủ đông, một khi lộ diện, địch nhân liền sẽ đề phòng, không thể lại tiếp tục đánh lén.
Khoảnh khắc Giới Khuê dọc theo mái ngói lao xuống, vô số viên ngói bị khuấy động, kẻ địch thứ ba hiện thân, chính là một thầy coi tướng cầm trong tay chiêu cờ.
Người coi tướng không rên một tiếng, giũ ra chiêu cờ, bên trên đều là lưỡi dao sắc bén, ngay lập tức hóa thành khiên vẫy cá, thẳng lấy yết hầu Giới Khuê.
Khương Hằng ở trong chợ sườn núi khó khăn ngồi dậy, thầm nghĩ: Người kéo thuyền, đàn bà giặc đồ, thầy coi tướng, đánh xe, khuân vác, người bán hàng rong......!Còn gì nữa? Còn có ai? Tám người đều đã tới!
Hải Đông Thanh ở trên không trung bay lượn, nó không thể nào phát hiện được sát thủ giấu mình trong bá tánh, Khương Hằng ổn định lại hơi thở, chỉ phải nhanh hơn tốc độ chạy trốn.
Trên đỉnh núi, Hắc Kiếm trong tay Cảnh Thự xẹt qua, giống như giũ ra màn đêm, lập loè lốm đốm đầy sao, kiếm pháp Hắc Kiếm che trời lấp đất, hóa thành sát chiêu bao phủ toàn thân Huyết Nguyệt, lão giả không ngừng trốn tránh, trước sau không có chính diện đối kháng Hắc Kiếm.
Đây là thần binh hiếm có khó đối phó nhất của Trung Nguyên, vạn kiếm tôn sư, Hắc Kiếm!
Toàn bộ kiếm trên đời này, chỉ cần đón nhận nó, đều sẽ bị nó vô tình chặt đứt!
Thiếu niên trước mặt tuy nói võ công cường hãn, nhưng tuổi tác dù sao vẫn còn nhỏ, nếu không phải ỷ vào Hắc Kiếm trong tay, Huyết Nguyệt muốn giết y tuy cũng cần phí một phen sức lực, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Dưới chân núi truyền đến tiếng kêu la hoảng loạn, đã tỏ rõ Khương Hằng chạy trốn dẫn tới phát sinh hỗn loạn, nhưng Cảnh Thự căn cứ vào tiếng la kia phán đoán ra