"Mạnh Hòa!"
Khi đi ngang qua hoa viên vương cung, Mạnh Hòa gọi Khương Hằng lại.
Bốn người Mạnh Hòa, Lang Hoàng cùng Sơn Trạch, Thủy Tuấn đang ở trong hoa viên cười nói.
Bọn họ tới xem náo nhiệt nhất định là không được rồi, hôm nay Cảnh Thự rõ ràng đã từ chối hôn sự, Thái Tử Lung đang đóng cửa trao đổi đối sách, Cảnh Thự với tự cách là đương sự, thì lại thờ ơ.
Khi bốn người nhìn thấy Cảnh Thự cùng Khương Hằng, nhiều ít đều có chút xấu hổ, Cảnh Thự hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì?"
"Xem." Mạnh Hòa chuyển đề tài, ý bảo Khương Hằng tới xem đồ trong hoa viên.
Khi Khương Hằng thấy hai con gấu đen thật lớn, ngay tức khắc khiếp sợ.
"Này......" Khương Hằng nói, "Các ngươi điên rồi sao? Sao lại đem gấu tới trong vương cung?! Mau đem hai đứa nó đi đi!"
Tiếng Hán của Mạnh Hòa đã lưu loát hơn không ít, hỏi: "Ngươi quên chúng nó rồi sao? Tặng cho ngươi! Chúc mừng các ngươi!"
Khương Hằng: ".................."
Cảnh Thự cũng có chút bất ngờ, hai con gấu đen khi đứng lên còn cao hơn đầu y, cũng ít nhất bốn năm trăm cân, trên cổ hai con gấu đeo xích sắt, đang ở trong hoa viên vật lộn nhau, nếu như thoát ra, tát một cái là có thể quạt đầu người rơi xuống.
"Lớn như vậy?" Cảnh Thự không thể tin được.
Khương Hằng cũng nhớ ra, hơn một năm trước khi hắn đi du lịch tái ngoại, trời xui đất khiến cứu được hai con gấu con này, được Mạnh Hòa mang về nhà nuôi lớn, lúc trước Mạnh Hòa còn nói sau khi nhận nuôi một đoạn thời gian liền sẽ trả về cho hắn.
"A......" Khương Hằng nói, "Ăn, ăn cái gì lớn như vậy? Thật, thật lợi hại."
"Ăn thịt a." Mạnh Hòa đi qua muốn dắt hắn, nói, "Lại đây nhìn xem có nhận ra ngươi hay không?"
"Không không không!" Mọi người đồng thời biến sắc, ngăn lại hành động nguy hiểm này của Mạnh Hòa.
Cảnh Thự lập tức chắn ở trước người Khương Hằng, cho dù võ công cái thế, nhưng muốn vật lộn với hai con gấu bốn năm trăm cân, thì vẫn vô cùng nguy hiểm.
"Thả......!Thả đi." Khương Hằng nói, "Ừm, rất tốt, thoạt nhìn mập mạp cường tráng."
Mạnh Hòa đem hai con gấu này mang đến, vốn tính toán đưa cho Cảnh Thự, làm hạ lễ khi y thành hôn, khiến y kinh hỉ, ai ngờ mọi người nhìn thấy chỉ có kinh, không có hỉ, chỉ phải nói: "Được rồi! Vậy thả chúng nó đi thôi!"
Mọi người lại đồng thời sắc mặt trắng bệch, cùng nhau hô lớn: "Đừng thả ở chỗ này!"
Hai con gấu đen chạy ở trong thành, cũng không phải là chuyện đùa.
Khương Hằng nói: "Hôm nào......!Hôm nào thả xa một chút, tìm một ngọn núi không có người, Ngọc Bích quan đi!"
Mạnh Hòa bảo Khương Hằng lại đây sờ sờ chúng nó, Khương Hằng chỉ phải can đảm vươn tay ra, Cảnh Thự lại vẫn duy trì cảnh giác, may mà hai con gấu bị Mạnh Hòa thuần phục rất khá, mấu chốt là đã ăn no bụng rồi nên lười biếng, ngẩng đầu ngửi ngửi, híp mắt, để Khương Hằng chạm vào mũi từng con một.
"Ngửi ra mùi của ngươi," Mạnh Hòa nói, "Chính là người một nhà, ngươi muốn dắt nó đi chơi không? Cho hai đứa chúng nó làm yên cho các ngươi cưỡi?"
"Không được." Khương Hằng quả quyết cự tuyệt, nói, "Cứ......!Cứ như vậy đi, ừm, tốt, ngươi thật có lòng, Mạnh Hòa."
Cảnh Thự lại phát hiện Lang Hoàng đang nhìn mình, nhướng mày dò hỏi, Lang Hoàng chỉ chỉ trong chính điện, ý tứ là ngươi gây ra phiền toái không nhỏ.
Trời chập choạng tối, Khương Hằng vừa trở về không lâu, liền được Thái Tử Lung gọi đến, khi vào trong điện, văn thần cả điện đều ở đó, hôm nay nhóm võ tướng lại không có bất kỳ một người nào tới dự thính.
Thái Tử Lung nhìn Khương Hằng, giống như sớm đã biết chuyện này, nghi hoặc của y trong mấy năm nay, đại khái đã được sáng tỏ.
"Bàn ra kết quả rồi?" Khương Hằng hỏi.
Thái Tử Lung gật gật đầu, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu Khương Hằng hãy tin tưởng mình, y sẽ có gắng giải quyết.
"Lời này còn cần chính miệng Miểu điện hạ nói một lần." Khi Tằng Vanh từ chỗ Thái Tử Lung biết được, cũng đau đầu vô cùng, nhưng Khương Hằng quan sát thần sắc các triều thần liền biết Thái Tử Lung không có nói nhiều, y chỉ nói cho triều thần Cảnh Thự không muốn thành hôn, chỉ vậy mà thôi.
Thái Tử Lung thay Cảnh Thự giấu diếm những chuyện còn lại, nếu không một khi công khai ra ngoài, kết cục nhất định càng khó thu dọn.
"Vậy, ngươi nên tự mình đi tìm hắn." Khương Hằng đáp.
Tiếng bước chân vang lên, khi Khương Hằng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc kia, liền biết là Cảnh Thự tới, hắn không có vào trong điện, chỉ canh giữ ở ngoài điện giống như một người thị vệ.
"Ca," Thái Tử Lung nói, "Vào đi."
"Không vào," Cảnh Thự ở ngoài cửa nói, "Ta ở chỗ này, ta chờ Hằng Nhi, các ngươi nói đi."
Trong điện lại yên lặng một lát, tất cả mọi người đều không ngờ tới, dù sao trong suốt các triều đại, không chỉ có nước Ung, khắp thiên hạ đều giống như vậy, cơ hồ chưa bao giờ có người nào cự tuyệt liên hôn.
Gia sự của Quốc quân cùng công khanh, đã không còn là việc của riêng mình, mà chính là chuyện của thiên hạ, lấy đại cục làm trọng, cho dù rơi xuống trên đầu quốc quân cũng không được từ chối, năm đó ngay cả Trấp Tông đều á khẩu không trả lời được, huống chi Cảnh Thự chỉ là một vương tử?
Nhưng nếu Cảnh Thự đã hạ quyết định, Thái Tử Lung liền biết ép buộc hắn cũng vô dụng, y không hỏi Cảnh Thự "Là thật vậy sao?", Vì từ trước đến nay hắn luôn nghiêm túc, người rất ít khi nói chuyện, cũng sẽ không bao giờ nói giỡn.
Ít nhất Cảnh Thự sẽ không nói giỡn với y, Thái Tử Lung tuyệt đối tôn trọng hắn, hắn nói cái gì chính là cái đó.
"Như vậy chúng ta tới ngẫm lại," Thái Tử Lung nói, "Làm thế nào để trấn an Sương công chúa, có biện pháp nào khác hay không."
Tằng Vanh nói: "Chỉ có thể mời nàng làm vương hậu."
"Khai chiến đi." Khương Hằng nói, "Nàng không thể làm vương hậu, cũng sẽ không làm, nếu không bên phía ngoại nhất định sẽ lớn mạnh."
Chu Du nhịn không được nói: "Khương đại nhân, lúc trước người muốn ngừng chiến đàm phán hoà bình là ngươi, hiện giờ muốn khai chiến cũng là ngươi, cái gì cũng là ngươi nói, còn cần thể diện hay không?"
Khương Hằng trước nay cũng không từng xem Chu Du là đối thủ, trả lời lại một cách mỉa mai: "Chu đại nhân, nếu người thành hôn là ngươi, dĩ nhiên mọi chuyện đều đến phiên ngươi định đoạt."
Mọi người dĩ nhiên hiểu được ý của Khương Hằng, bây giờ người có tư cách liên hôn chỉ có hai người, một là Cảnh Thự; hai là Thái Tử Lung sắp trở thành quốc quân, chỉ cần đương sự không đồng ý, người khác nói gì đều không có tác dụng, nếu quyền quyết định ở trên người bọn họ, dĩ nhiên liền do hai người bọn họ định đoạt.
Tằng Vanh nói: "Hạn chế Lý thị vào triều thì còn có thể khống chế.
Vẫn còn có lợi."
Đây là sự phân chia quyền lực một cách trần trụi, tất cả mọi người không thể tiếp tục che giấu, cần phải nói rõ ràng ra, Thái Tử Lung thành hôn cùng Cơ Sương, sau này có chỗ tốt gì, lại có chỗ hỏng gì?
Chu Du trầm giọng nói: "Đời sau của quốc quân, sẽ là thiên tử danh chính ngôn thuận, đây là chỗ tốt duy nhất."
Vì Cơ Sương hiện giờ hậu nhân duy nhất nhà họ Cơ, hài nhi của nàng cùng Thái Tử Lung, cũng sẽ có được quyền kế thừa Thần Châu, thiên hạ phân tranh sẽ bởi vì hài tử bọn họ ra đời mà hạ màn, nghênh đón sự thống nhất hoàn toàn mới giữa năm nước.
Thái Tử Lung nhìn Khương Hằng nói: "Ta còn nhớ lúc trước khi thiên tử đem Kim Tỉ giao cho ngươi......"
"Ngươi muốn thành hôn sao?" Khương Hằng bỗng nhiên nói.
Tất cả mọi người đều đang phân tích lợi và hại, giống như khi đối mặt với Cảnh Thự, chỉ có duy nhất một người quan tâm ý nguyện của đương sự, dĩ nhiên, cũng không có người nào quan tâm ý nguyện của Cơ Sương.
Thái Tử Lung tránh đi không đáp, ngược lại cười nói: "Thân là quốc quân, dĩ nhiên có một số việc không thể từ chối."
"Đây không phải vương đạo." Khương Hằng trầm giọng nói.
Mọi người lặng ngắt như tờ, Khương Hằng nói: "Lúc mới biến pháp, ngươi đã lập hạ lời thề với ta, muốn cho người trong nước có được quyền lựa chọn của chính mình, ngươi thân là quốc quân còn không thể tự chủ, lại làm sao có thể làm bá tánh của ngươi tự chủ?"
"Huống chi," Khương Hằng nhìn mọi người nói, "Thiên tử bảo ta giữ Kim Tỉ, trợ giúp bất kỳ quốc quân một quốc gia nào, loại bỏ thiên hạ phân tranh, thậm chí dưới tiền đề khi không có ứng cử viên thích hợp, cũng có thể tự lập làm thiên tử......"
Lời này vừa ra, mọi người ồ lên, nhưng mà giọng nói trong trẻo của Khương Hằng lại lần nữa áp xuống tiếng nghị luận.
"......! Nhưng không có bất kỳ một từ nào nhắc đến hậu nhân Cơ gia." Khương Hằng nói, "Vương đạo không lấy huyết mạch truyền thừa, thậm chí cũng không liên quan đến Kim Tỉ, vương đạo ở trên người ai thì người đó chính là thiên tử.
Mấu chốt là ở chỗ ngươi đang kiên trì điều gì."
"Tuy nước Đại binh lực đông đảo," Cảnh Thự ở ngoài cửa nói, "Nhưng người Ung cũng không sợ bọn họ, để cho bọn họ tới là được."
Thái Tử Lung thở dài nhìn về phía Khương Hằng, trong ánh mắt mang theo vài phần cô đơn.
"Sau lại nghị." Thái Tử Lung nói, hôm nay y vốn dĩ đã hạ quyết định chuẩn bị thay Cảnh Thự đi thành hôn, mục đích mời Khương Hằng đến, chính là hy vọng Cảnh Thự hay là Khương Hằng có thể thuyết phục Cơ Sương, cho hai bên một cái bậc thang đi xuống.
Nhưng lúc này nhìn thấy Khương Hằng kiên trì, Thái Tử Lung ý thức được có lẽ đây không phải là biện pháp tốt nhất.
"Hằng Nhi ở lại đi." Thái Tử Lung nói, "Ca, ngươi cũng trở về đi."
Đám Thần tử lần lượt giải tán, Cảnh Thự ngoài cửa cũng đi rồi, Khương Hằng vẫn còn đứng ở trong cung An Dương, ánh chiều tà chiếu vào trước người hai người, chiếu lên trên nửa khối Ngọc Quyết đặt trước bàn quốc quân, Khương Hằng tiến lên vài bước, nhìn khối Ngọc Quyết kia.
Nó vốn nên là của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ có được nó, thậm chí chưa từng nắm giữ nó dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Đối với hắn mà nói, quen thuộc hơn, là khối Âm Quyết khác ở trên người Cảnh Thự.
Dương Quyết nhìn qua rất xa lạ.
Mấy ngày nay bản thân Khương Hằng cũng nghĩ tới, nếu bây giờ hắn là Thái Tử, hắn có thể vì điểm đến cuối cùng của thiên hạ, cùng Cơ Sương thành hôn hay không? Tựa như Dương Quyết vốn nên thuộc về hắn, bài toán khó này vốn dĩ cũng thuộc về hắn.
Thái Tử Lung nói: "Ta có thể thay ca ca chúng ta đi làm chuyện này."
"Ngươi từng thích ai chưa?" Khương Hằng bỗng nhiên nói, "Ca, trong lòng ngươi có người ngươi thích hay không? Ngươi có muốn cùng người ngươi thật sự thích ở bên nhau."
Từ đầu đến cuối Khương Hằng đều rất rõ ràng một chuyện —— Thái Tử Lung là đường huynh của hắn, hắn với y có cùng huyết thống, cho dù phụ thân y cùng Khương Hằng không hợp nhau, nhưng người đã chết, cũng coi như xong.
Bọn họ là hai huynh đệ, tựa như lời Khương thái hậu nói, Trấp Lung là người nhà của hắn.
Y chỉ lớn hơn hắn một tuổi, ngày đó lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nội tâm Thái Tử Lung thậm chí còn ngây thơ hơn Khương Hằng, nhưng mấy năm nay, y vẫn luôn sắm vai một nhân vật mình không quen thuộc, diễn đến sắp đánh mất chính mình.
Thái Tử Lung an tĩnh nhìn Khương Hằng.
"Không có." Thái Tử Lung cuối cùng nói.
Khương Hằng nói: "Tương lai ngươi còn dài, còn có rất dài."
"Cha ta không thích nương ta mấy," Thái Tử Lung miễn cưỡng cười cười, nói, "Có một đoạn thời gian rất dài, ta không biết hai người thật sự thích nhau ở bên nhau, là như thế nào."
Khương Hằng thấp giọng nói: "Ca."
"Không sao." Thái Tử Lung cười nói, "Có khi ta cảm thấy, ngươi thế nhưng không giống huynh đệ bà con ta, ngược lại giống như huynh đệ ruột ta, ngay cả ca ca đều chưa từng cho ta cảm giác này."
Thái Tử Lung lại chụp xuống bả vai Khương Hằng, nói: "Nhưng mà sau này, ta dần dần đã biết, bởi vì Nhiếp Hải thực sự yêu ngươi.
Bốn năm kia, ta biết y mỗi một ngày đều nhớ ngươi.
Sau khi ngươi trở về, ánh mắt y nhìn ngươi hoàn toàn khác với khi nhìn bất kỳ một người nào.
Thần thái y thay đổi, người cũng thay đổi, nói nhiều hơn, không hề giống một cái tượng băng như những năm đó."
Khương Hằng trầm mặc không nói, Thái Tử Lung nói: "Hôm nay nghe lời y nói, ta liền biết, y sớm hay muộn cũng sẽ nói với ta như vậy.
Trong lòng ngược lại như rơi xuống một tảng đá."
Khi Khương Hằng rời đi chính điện, vẫn còn nghĩ tới lời nói của Thái Tử Lung.
Cảnh Thự đứng ở dưới đèn, ôm cánh tay chờ đợi hắn, khi nghe thấy hắn lại đây, nhìn về phía hắn.
"Trấp Lang nói thế nào?" Cảnh Thự nói.
"Không nói gì cả." Khương Hằng không có nói nhiều với Cảnh Thự, trở lại trong phòng.
Cảnh Thự nhìn Giới Khuê, môi khẽ mấp máy dùng môi ngữ bảo gã "Đi ra ngoài".
Giới Khuê liền cười đứng dậy, đi rồi.
"Sau khi từ chối hôn sự, liền phải lập tức mở ra hội minh," Khương Hằng ngồi ở trên giường, thấp giọng nói, "Không thể đợi được nữa."
Khương Hằng ngẩng đầu nhìn Cảnh Thự: "Ngươi nên tự mình đi chính thức nói chuyện với Cơ Sương, đây là trách nhiệm của ngươi."
"Ca ca cần dũng khí," Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nói, "Cho ta dũng khí."
Khương Hằng: "......"
Dưới cảm giác quen thuộc kia, trái tim Khương Hằng đập điên cuồng, lời nói của Thái Tử Lung tựa hồ còn đang quanh quẩn bên tai, những năm đó, mỗi khi đêm xuống, Cảnh Thự đã trằn trọc như thế nào ở trong tẩm điện lạnh băng, làm sao chịu đựng sự dày vò sống không bằng chết.
Mười hai năm, khi Khương Hằng mở ra cửa lớn đại trạch Khương gia, thời khắc này dường như đã được định sẵn.
Khương Hằng nhẹ nhàng nắm cổ áo Cảnh Thự, tiến đến gần, hôn một cái lên môi y.
"Đủ chưa?" Khương Hằng nhẹ nhàng nói.
Cảnh Thự quay mặt đi, không có nhìn Khương Hằng, một lát sau quay đầu, nhìn hai mắt hắn.
"Không đủ." Cảnh Thự thấp giọng nói.
Trái tim Khương Hằng đập kinh hoàng, sau đó đứng dậy, trước mặt ở Cảnh Thự cởi bỏ áo ngoài, sau đó là áo trong, quần lót, giống như mỗi lần hắn ra khỏi bồn tắm hoặc thay quần áo ở trước mặt y vậy.
Hơi thở Cảnh Thự ngay tức khắc dồn dập lên, y ngẩng đầu nhìn chăm chú thân thể giống như bạch ngọc của Khương Hằng, trong mắt đều là trân quý cùng ngưỡng mộ.
Y nhìn thân thể Khương Hằng vô số lần, mỗi một lần trước đây, Khương Hằng đều là Khương Hằng, duy chỉ có lúc này đây, Khương Hằng thuộc về y.
Khương Hằng thật sự quá xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú đỏ đến cổ, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn ánh mắt Cảnh Thự, giống như chỉ cần hắn nhắm lại hai mắt, ánh đèn liền sẽ tắt theo, thế giới liền sẽ lừa mình dối người trở nên tối đen.
.................
Editor: Tiếp theo là phần do một bạn fan bên Trung viết, ta tìm hiểu thì hình như anh Gà kéo rèm luôn chứ không viết ở đâu, thịt không có, nước thịt cũng không.
Nên để mọi người không tụt cảm xúc, ta mạo muội chèn thêm đoạn này do bạn fan kia viết, văn phong khá mang hơi hướng anh Gà, đặc biệt là bạn ấy chèn vào những đoạn anh Gà kéo rèm khá trôi chảy.
Từ đoạn tiếp theo, chữ nghiêng là của bạn ấy, chữ thường là của anh Gà, ai không thích thì lướt qua nha.
Với lại, ta không quen edit H lắm, nên có thể hơi thô.
Hi.
.....................
Trong lòng Khương Hằng nói nếu không thì hay là thôi đi, nhưng lại cảm thấy thôi đi thì thực đáng tiếc, không có bộ dáng sát phạt quyết đoán ngày thường một chút nào.
Cảnh Thự lại lập tức cầm tay hắn, trong lòng bàn tay truyền đến hơi nóng như lửa đốt, nhẹ nhàng đặt lên vị trí kia.
Khương Hằng ngay lập tức phản ứng lại, thầm nghĩ y được..............
Chỗ kia của Cảnh thự đã hoàn toàn đứng thẳng, giống như lửa nóng rừng rực của trái tim bừng bừng sức sống phát ra từ người thanh niên trẻ tuổi.
Khương Hằng đầu váng mắt hoa, không biết nên làm thế nào mới được.
"Khi còn nhỏ không phải thích nghịch sao?" Trong yên lặng, Cảnh Thự rốt cuộc nói câu nói đầu tiên.
Khương Hằng quay người lại, không muốn lại xấu hổ.
Hắn nhìn chăm chú hai mắt Cảnh Thự, hắn biết, mình ở trong đôi mắt kia vĩnh viễn trân quý như ngọc.
Cảnh Thự lại muốn hôn, Khương Hằng lại thoáng bỏ lỡ, chỉ duỗi tay đi cởi ra quần áo y.
Cảnh Thự lộ ra thần sắc nghi hoặc, Khương Hằng cũng không giải thích, đơn giản trực tiếp hơi quỳ xuống, hơi cởi ra võ quần màu đen hơi bó sát người, thứ kia ngay lập tức bắn ra, đối diện Khương Hằng.
Dụng ý của Khương Hằng không thể nào rõ ràng hơn, Cảnh Thự hiểu ra, thân mình hơi cứng đờ, hiển nhiên cũng có chút ngượng ngùng, lại không biết nên biểu đạt như thế nào, đơn giản hào phóng mà phanh ra, ý bảo cái gì ca ca cũng đều nguyện ý cho ngươi.
Khương Hằng đỏ mặt, vùi đầu hôn lên tiểu côn nhi, môi mềm mại dính đầy thể dịch của Cảnh Thự, có loại hương vị không thể diễn tả, nhưng không chán ghét, giống như tất cả đều