Khương Hằng ở trong bồn tắm có chút đầu váng mắt hoa, Cảnh Thự cẩn thận kỳ lau cho hắn, Khương Hằng vội đè tay y lại, hai người liếc nhau.
Cảnh Thự chợt nở nụ cười, biết Khương Hằng thực khẩn trương, liền dùng mu bàn tay vỗ nhẹ nhẹ xuống sườn mặt hắn, nhướng mày, ý tứ là biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không thể ở trong bể tắm làm bậy.
Trong cung có không ít thị vệ, ở chỗ này làm ra chuyện hoang đường nếu bị bắt gặp được, chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài, Cảnh Thự vẫn còn biết chừng mực.
Hôm nay Khương Hằng nói rất ít, trong đầu tràn ngập chuyện đêm qua, tất cả phảng phất như đã trở nên thay đổi, nhưng lại tựa hồ cũng không khác nhau mấy.
Cảnh Thự trước đây đã trở lại, mối quan hệ giữa bọn họ bắt đầu từ nhiều năm trước, cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.
"Sao vậy?" Cảnh Thự hỏi, mặc xong quần áo cho Khương Hằng, nắm tay hắn đi đến Đông Cung dùng cơm sáng.
"Không......!Không." Ánh mắt Khương Hằng mang theo một chút né tránh, vô cùng mất tự nhiên.
"Lau khóe miệng đi." Cảnh Thự ra hiệu Khương Hằng.
Khương Hằng: "......"
Trên môi Khương Hằng mang theo nụ cười nhàn nhạt, Cảnh Thự lại giúp hắn kéo lại cổ áo, che đậy vệt đỏ trên cổ hắn, trong mắt Khương Hằng mang theo ý trách cứ, rảo bước tiến vào trong chính điện Đông Cung.
Hôm nay hắn vốn định cùng Thái Tử Lung thương nghị lại, không nghĩ tới Cơ Sương lại ở trong điện, làm hắn có chút trở tay không kịp.
Thái Tử Lung đang cùng Cơ Sương nói chuyện phiếm, hai huynh đệ Tằng Vanh, Tằng Vũ dự thính.
Cảnh Thự chỉ gật gật đầu, liền ngồi xuống.
"Công chúa điện hạ." Khương Hằng hành lễ, cười cười.
Cơ Sương cũng cười nhạt một tiếng, nói: "Khương Thái Sử."
Thái Tử Lung nói với Khương Hằng: "Sương công chúa khăng khăng là hôm nay liền khởi hành quay về Tây Xuyên, Hằng Nhi, ngươi tốt xấu khuyên nhủ nàng một chút."
"Cũng nên trở về thôi." Cơ Sương thuận miệng nói, "Vốn chỉ là tiến đến phúng viếng Ung Vương, đã đưa tang, ở lâu vô ích."
Khương Hằng rõ ràng trong lòng Cơ Sương đã biết rõ ràng, chẳng qua là cho hai bên một cái bậc thang đi xuống, để tránh làm cho mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, Tằng Vanh lại nhìn Khương Hằng đưa mắt ra hiệu, ý tứ là bây giờ thả nàng trở về? Hay là đem nàng giam giữ lại?
Thái Tử Lung nói: "Công chúa thật sự không suy xét sao?"
"Điện hạ nói giỡn." Cơ Sương ngay sau đó nở nụ cười, mang theo biểu tình đoan trang nghiền ngẫm nhìn Khương Hằng.
Từ đầu đến cuối, nàng không có đưa mắt nhìn Cảnh Thự lấy một lần.
Khương Hằng nghe được lời này, liền biết Đông Cung tự mình cầu hôn Cơ Sương, quả nhiên, bị nàng cự tuyệt.
Thái Tử Lung cầu hôn bị cự tuyệt, không chỉ có không cảm thấy mất mặt, ngược lại giống như nhẹ nhàng thở ra.
"Khi nào điện hạ đi?" Khương Hằng không có giữ Cơ Sương lại.
"Bây giờ liền đi." Bỗng nhiên Cơ Sương nhìn Thái Tử Lung nói, "Trước khi chia tay, ta lại nghĩ tới một chuyện."
Thái Tử Lung chờ mong mà nhìn Cơ Sương, ý bảo xin cứ nói.
Cơ Sương ôn nhu nói: "Khương Thái Sử vì Cơ gia ta tận tâm tận lực, nhiều năm chuẩn bị cho thiên hạ, cũng không quên nghiệp lớn thống nhất Thần Châu, chính là trung thần của thiên gia ta, muốn xin Ung Thái Tử cho hắn trở về, làm việc vì triều đình ta như cũ, ngươi xem cố được hay không?"
Khương Hằng nghe được nửa câu phía trước liền thầm nghĩ không ổn, Thái Tử Lung bỗng nhiên sửng sốt, Cảnh Thự lại bỗng nhiên phát ra một trận cười to.
Thái Tử Lung nghĩ lại, khi đang muốn uyển chuyển cự tuyệt, Cảnh Thự lại thu lại tiếng cười, trầm giọng nghiêm túc nói: "Khó mà làm được, Trấp Lung nói không tính, ta không cho phép."
Tới lúc này, Cơ Sương rốt cuộc cũng nhìn Cảnh Thự nhẹ cười, đáp: "Chỉ đùa một chút mà thôi.
Vậy thì cáo từ thôi, các vị, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại."
Thái Tử Lung đứng dậy, Cơ Sương lại rất tiêu sái, trong ánh mắt mang theo sự kiêu ngạo cùng thanh cao, phảng phất như đang nói: Ta đã cho các ngươi cơ hội cuối cùng.
Sau khi Cơ Sương rời đi, trong Đông Cung lại trở nên yên tĩnh.
Người hầu dâng lên cơm sáng, Khương Hằng lại đã không còn tâm trạng dùng cơm.
"Bọn họ chỉ có hai ngàn người," trong yên lặng, Tằng Vanh đã mở miệng trước, "Bây giờ để Vệ Bí đuổi theo, giết toàn bộ cũng không khó."
Khương Hằng nghe vậy trầm giọng nói: "Tằng Vanh, không thể làm như vậy!"
Tằng Vanh nói: "Nghĩ sai thì hỏng bét, hại người hại mình, Khương đại nhân, một khi Cơ Sương cùng Lý Na tồn tại về nước, lập tức liền sẽ dụng binh đánh tới nước ta!"
"Nếu nàng bị ngươi mưu sát ở trên đường," Khương Hằng trả lời lại một cách mỉa mai, "Lý Tiêu liền sẽ không dụng binh với nước ta sao?"
"Điện hạ," Tằng Vanh phán đoán vấn đề có xu thế tìm lợi tránh hại, hiển nhiên đêm qua đã luôn mãi đưa ra kiến nghị với Thái Tử Lung, lúc này khuyên, "Tuyệt không thể thả hổ về rừng, điện hạ!"
Thái Tử Lung hít sâu một hơi, vấn đề khó ở nhân gian này thật sự quá nhiều, y lại mới tiếp nhận vị trí quốc quân, trong lúc vội vàng không thể tiếp nhận được hành vi đầu tiên là cầu hôn một người nữ tử thanh xuân, cầu hôn không được lại muốn đem nàng mưu sát, Trấp Tông có lẽ sẽ làm như vậy, nhưng y tuyệt sẽ không.
"Bây giờ không phải thời điểm nói chuyện nhân nghĩa." Tằng Vanh nói.
Thái Tử Lung không nói gì, trên thái dương chảy xuống mồ hôi.
Tằng Vanh cùng Khương Hằng đối diện, Khương Hằng không có xin Cảnh Thự giúp đỡ, Cảnh Thự từ trước đến nay đều mặc kệ, bảo y giết ai y liền cầm kiếm đi giết người đó, chuyện Khương Hằng quyết định, y dĩ nhiên tiếp nhận cùng thủ hộ vô điều kiện.
"Ngươi muốn cân nhắc lợi hại," Khương Hằng nói, "Tằng Vanh, chúng ta liền đem lợi và hại mở ra nói, nước Đại có bao nhiêu binh? Hai mươi vạn, toàn bộ đánh tới đây, nước Ung có thể chiến một trận hay không? Dĩ nhiên có thể."
Tằng Vanh: "Đây là điều không cần thiết.
Ngươi biết rõ nàng sẽ dẫn quân tới tấn công Đại Ung, lại không xuống tay giết nàng trước, ngược lại chờ đợi chiến sự đến!"
"Nhưng mà nàng lúc này không có làm bất kỳ điều gì!" Khương Hằng nói, "Ngươi dùng cái danh nghĩa gì giết nàng?! Hôm nay diệt trừ nàng, đổi lấy chính là gì? Ngươi còn muốn mở hội minh nữa hay không? Ai còn dám tới hội minh?! Tằng Vanh, đây là chuyện tiên vương sẽ làm, chúng ta không thể lại đi theo con đường này!"
Cuối cùng Thái Tử Lung nói: "Để nàng trở về đi."
Tằng Vanh thở dài, cuối cùng nhượng bộ nói: "Nếu không diệt trừ nàng, vây thì phái binh bảo hộ nàng an toàn trở lại nước Đại, không thể để nàng xảy ra chuyện."
Dù sao các quốc gia hiện giờ thế cục phức tạp, nếu Cơ Sương cùng Lý Na ở Trung Nguyên có bất trắc gì, vấn đề nhất định càng phiền toái.
Khương Hằng nói: "Đó là dĩ nhiên, Tằng Vũ, ngươi đi đi."
Tằng Vũ uống trà xong, đứng dậy chào từ biệt.
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, nói: "Ta đi tiễn nàng."
"Ta đi thôi." Khương Hằng sửa lời nói, hắn đột nhiên cảm thấy, Cảnh Thự cùng Thái Tử Lung hẳn là có chuyện muốn nói, có lẽ là có chuyện nào đó, lúc này cần phải kết thúc.
Cơ Sương lấy danh nghĩa hậu nhân thiên tử tới phúng viếng, tự mình đi tới An Dương, liên hôn đều là tin mật, vì vậy, cho dù ngay cả triều dã nước Ung cũng không có người biết được.
Không ít người Lương, Ung thậm chí người Trung Nguyên thấy vị công chúa này trở về, sôi nổi quỳ xuống đất khóc rống, An Dương đã trải qua một ngày vô cùng náo nhiệt sau khi Trấp Tông chết.
Trong lòng bá tánh gắn bó với tiền triều, cho dù thiên hạ phân phong lâu ngày, Cơ gia ngã xuống cũng đã bảy năm, lòng người Trung Nguyên vẫn nhớ mong quá khứ, tiễn đưa đội ngũ từ bên trong thành chủ An Dương đến trên đường dài đến ngoài thành, lại có không ít người đi theo ở sau đoàn xe Cơ Sương, mênh mông cuồn cuộn, xếp thành hàng dài gần một dặm đường.
Đây là sau khi Cơ Tuần tự sát, Lạc Dương luân hãm, Cơ Sương lần đầu tiên lấy thân phận hậu nhân Cơ gia chính thức lộ diện trước mặt bá tánh, cũng ám chỉ, thiên hạ này, ở trên danh nghĩa vẫn là thuộc về Cơ gia.
Khương Hằng nhìn một màn này, ý bảo Tằng Vũ đi theo sau đội ngũ, phóng ngựa gia nhập vào đoàn xe.
Cơ Sương ngồi ở trong xe ngựa bốn phía đều treo rèm, rèm xe ở