Thần Châu đã vượt qua một đêm dài tối tăm, giống như những đêm Đông Chí khác, ban đêm rất dài, ban ngày thực ngắn, lúc đêm đến, cũng là lúc thiên hạ phân tranh nồng đậm nhất.
Ngày đó các nước chư hầu vây công Lạc Dương, ai cũng không biết được đêm dài khi nào mới kết thúc, một ngày mới khi nào mới đến.
Thần Châu chìm vào giấc ngủ say trong cái đêm dài đằng đẵng này, giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại, đao thương tranh đấu không có cách nào làm cho người khổng lồ này mở ra hai mắt, máu tươi giàn giụa chảy qua trước mặt nó, máu của chư hầu, máu của công khanh, máu của kẻ sĩ, máu của bá tánh—— hòa quyện vào nhau, hội tụ thành một dòng sông ào ạt, dưới sự thúc đẩy của thời gian, tràn vào mảnh đất, thấm vào nền đất dưới chân người khổng lồ này.
Cho đến một ngày kia, Cơ Tuần đem Kim Tỉ giao vào trong tay Khương Hằng, như thể trao cho cho hắn một chút ánh sáng cuối cùng của đêm dài này.
Theo đó, dải ngân hà dần dần chuyển phía Tây, phía chân trời xuất hiện một ánh sáng màu đỏ sẫm rất nhạt, bầu trời cuối cùng cùng dẫn dần sáng lên.
Khi ánh mặt trời chiếu vào trong cung điện, Khương Hằng ngủ chưa tới ba canh giờ, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.
Bốn mươi chín tiếng chuông vang, tựa như những gì năm đó hắn cùng Cảnh Thự mỗi ngày đều nghe ở Lạc Dương, chỉ có một điểm khác nhau duy nhất chính là, sau khi chuông sớm hôm nay kết thúc, có sáu tiếng cuối cùng kéo dài, tuyên bố đại biểu các chư hầu đã tề tụ trong vương thành thiên tử.
Các quốc quân phong quốc đều chờ đợi ngày này, theo thứ tự đi vào trước hội trường, đó là "Lễ điện" nơi thiên tử tiếp kiến thần tử các nước, trời tròn đất vuông, thiết lập ngoài trời, trên mặt đất trải ra tấm thảm, bản đồ mảnh đất Thần Châu được đặt ở giữa vương cung Lạc Dương, xung quanh đốt lên chậu than.
Trong tiếng chuông đồng vang lên, đầu tiên là Lương Vương cùng một đám thần tử, sau đó Trịnh Vương cùng Long Vu, thần từ nước Trịnh; tiếp theo nữa là Mị Thanh, Hùng Phi cùng thần tử nước Dĩnh, cuối cùng là Lý Cận nước Đại.
Gần trăm người nối đuôi nhau đi vào, giáp sĩ đi theo hộ vệ bên người, những người đi theo quốc quân đi viếng thăm đều là các công khanh trong phong quốc, án thiên tử được thiết lập ở chính giữa phía Bắc, ngồi phía Bắc mặt nhìn phía Nam, quốc quân năm nước lại ngồi theo vị trí của mình.
Nước Đại phía tây, nước Trịnh phía Đông, Dĩnh Nam Ung Bắc, nước Lương ở giữa phía dưới bên phải.
(Ngồi theo bản đồ Thần Châu)
Chỗ ngồi của Trấp Lung, chính là cách không xa chỗ ngồi của thiên tử.
Khương Hằng là người đến cuối cùng, lúc đi vào hội trường, các nhóm công khanh đang thấp giọng nói chuyện với nhau cũng theo đó yên lặng, nhìn chăm chú Khương Hằng.
Trên người Khương Hằng mặc quan phục Thái Sử Lệnh theo quy chế nhà Tấn, cầm trong tay tín vật, đứng ở lối vào, nghênh đón ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Bỗng nhiên có một loại cảm giác không chân thật, bảy năm, hắn rốt cuộc cũng thực sự trở về tới chỗ này, về tới trước mặt thiên tử.
"Khương đại nhân?" Lương Vương nói.
Khương Hằng thở dài một tiếng, đi tới trước tòa, dẫn đầu đối án trống quỳ lạy.
"Thiên tử mạnh khỏe." Khương Hằng nói.
Chư vương đồng thời đứng dậy, Trấp Lung xoay người, mọi người mặt nhìn thiên tử án, quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu lấy trán chạm đất.
"Bái kiến Kim Tỉ," chúng quốc quân cung kính nói, "Thiên tử mạnh khỏe, tức thiên hạ thái bình."
Tiếng Khánh* lại vang lên, sau liên tục mấy tiếng, mọi người vào chỗ ngồi.
Khương Hằng đi tới một bên án trống ngồi xuống, nhường ra vị trí trống.
*Một loại nhạc cũ thời cổ.
"Bảy năm trước," Khương Hằng nói, "Lạc Dương đại loạn, thiên tử băng hà, vạn dân ly tán, mảnh đất Trung Nguyên rơi vào tình cảnh thiên hạ phân tranh, hiện giờ triệu tập phong vương các quốc gia để thương nghị đối sách."
Hội trường yên tĩnh, chỉ có giọng nói Khương Hằng vang lên: "Thiên tử băng hà, vốn nên lấy Tam Công liên hợp với Triệu tướng quân ra mặt, gửi thông điệp cho chư vương, nhưng mà, Triệu tướng quân cùng quan viên trong triều đình, đã tuẫn theo thiên tử.
Hiện giờ trong Tấn đình, quan viên trung ương,duy chỉ còn lại Khương mỗ cùng Nhiếp Hải Nhiếp tướng quân.
Nhiếp tướng quân mang binh bên ngoài, có nhiều bất tiện, toàn quyền ủy nhiệm cho ta, nắm giữ Kim Tỉ truyền quốc do thiên tử đích thân giao phó, chủ trì hội minh lần này, các vị quốc quân, có lẽ sẽ không dị nghị đi."
Mọi người sôi nổi nói: "Không có dị nghị."
Trấp Lung ngồi quỳ, thân thể hơi nghiêng nhìn về một góc phía Bắc trước án Thiên Tử, nhìn Khương Hằng, bỗng nhiên có loại cảm giác xa lạ, từ trước đến nay y đã đem Khương Hằng xem như là người Ung, từ khi Khương Hằng đi tới nước Ung, hắn liền đã trở thành "Người một nhà" của nhà họ Trấp.
Mà ngay lúc này, Trấp Lung bắt đầu cảm giác được, một thân phận thật sự khác của Khương Hằng được giấu ở bên dưới —— từ trước đến nay hắn tựa hồ đều không thuộc về bấy kỳ một quốc gia nào, từ đầu đến cuối, hắn đều nguyện trung thành với Cơ Tuần.
"Các vị có gì muốn nói, hôm nay đều có thể nói không cần ngại." Khương Hằng cởi bỏ mảnh vải bên ngoài Kim Tỉ, hiện ra vật bằng sắt đen nhánh kia, quốc quân các quốc gia hiện giờ, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, ánh mắt đều dồn về trên án thiên tử.
"Thiên tử tuy đã băng hà," Khương Hằng nói, "Nhưng nhìn thấy Kim Tỉ, cũng giống như nhìn thấy thiên mệnh Thần Châu, hôm nay ngoại việc trừ khử cục diện thiên hạ phân tranh, còn có một trách nhiệm vô cùng quan trọng, chính là vì bá tánh trong thiên hạ, đề cử ra thiên tử mới."
Những người tham dự hội nghị dĩ nhiên biết, cục diện thiên hạ phân tranh đi đến kết thúc, thì đã đến lúc lập lại trật tự mới.
"Đó chính là Kim Tỷ truyền quốc sao?" Mị Thanh nói, "Thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy, tiên vương không chỉ từng một lần nhắc tới, có thể cho ta nhìn một chút hay không?"
Khương Hằng đem Kim Tỉ gỡ xuống, giao cho mọi người truyền nhau xem, nói: "Bảy năm trước, di mệnh của thiên tử chính là bảo ta cầm nó tìm kiếm người thích hợp làm vua của thiên hạ."
Mọi người xem qua một vòng, thứ này tượng trưng cho vương quyền, rồi lại một lần nữa trở lại trước án.
"Nhưng với tình huống trước mắt," Khương Hằng nói, "Chuyện này còn không phải quan trọng nhất, tại hạ muốn nghe một chút ý tứ các vị quốc quân.
Vận mệnh tương lai của Thần Châu, sẽ nằm trong tay những người tham dự hội nghị hôm nay."
"Thiên tử băng hà," Hùng Phi nói, "Nguyên nhân hậu quả, tạm thời không bàn tới."
Hùng Phi cùng Mị Thanh trao đổi ánh mắt, Khương Hằng rõ ràng được điều mà y ám chỉ, năm đó năm nước vây công Lạc Dương là một khoản nợ khó đòi, nước Ung cho rằng bốn nước trong quan dẫn đầu khơi mào đại chiến, bốn nước lại chỉ trích Trấp Tông có ý đồ cướp đi Cơ Tuần thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, ai cũng cãi không lại ai, mỗi người đều có một ý kiến riêng, liền tạm thời gác lại không nói.
Bỗng nhiên, Hùng Phi dừng một chút, nói: "Năm trước nước Ung xé bỏ hiệp nghị, ở An Dương khai chiến với huynh đệ liên minh, tàn sát mười vạn tướng sĩ quốc gia ta, món nợ này, hôm nay phải cẩn thận tính toán."
Hội trường yên lặng, đây là điều quần thần sớm đã nhắc nhở Trấp Lung, Trấp Lung ngược lại cũng không để ý mấy, chỉ cười.
"Đó cũng là điều nước Lương muốn nói." Ngay lập tức, Lương Vương mở miệng, "Các nơi An Dương, Hành Dương, Chiếu Thủy, hiện giờ đã bị nước Ung chiếm đi.
Khi nào mới trả lại cho chúng ta? Còn thỉnh Khương đại nhân chủ trì công đạo cho Đại Lương ta."
Chư Lệnh Giải ở bên cạnh Trịnh Vương nhỏ tuổi thay mặt lên tiếng: "Trận chiến ở Tế Châu nước Trịnh, sinh linh đồ thán, nước Ung cực kỳ tàn ác, phạm phải đủ loại tội ác, Trấp Tông tuy đã chết nhưng vẫn chưa hết tội, hiện giờ ai tới tạ tội vì trận chiến này?"
Lý Cận cười lạnh một tiếng, nhìn Khương Hằng, ngược lại không có ý tới trả thù, biết với cục diện trước mắt, Khương Hằng đã không có cách nào ứng phó, nước Đại muốn tố cầu dù là cuối cùng đi nữa thì cũng không muộn.
Trấp Lung đầu tiên là nhìn Hùng Phi nói: "Trận chiến An Dương, mười vạn Dĩnh quân đều không phải là người Ung ta giết, chính là trúng độc mà chết.
Có lẽ sau khi quý quốc nhặt xác, đã có được báo cáo.
Ung quân cũng có gần vạn người, bởi vì thiên tai mà chết."
Hùng Phi nghiêm túc nói: "Các đồng chí nếu đã chết ở An Dương, mà An Dương lại bị Ung Vương công chiếm, dĩ nên là do Trấp gia cho bọn ta một lời giải thích, nếu không thì sao?"
"Điện hạ." Mị Thanh nhỏ giọng khuyên bảo Hùng Phi,
Khương Hằng nhìn Trấp Lung, ý bảo ngươi nói thế nào?
Trấp Lung lại giải thích: "Nước Ung cũng đang điều tra, nếu có thời gian, nhất định sẽ cho quý quốc một lời giải thích."
Khương Hằng vẫn còn hoài nghi trận chiến An Dương, một chiêu giết hơn mười vạn người, chó gà không tha, thủ thuật giết đến sạch sẽ toàn thành chính là xuất từ tay La Tuyên, nhưng mà sau đó hắn không có tìm thấy sư phụ, không thể đi hỏi y.
"Chúng ta tin tưởng Ung Vương." Mị Thanh đáp.
Hùng Phi liền tạm thời không đưa ra dị nghị, Thái Tử cùng công chúa, kẻ xướng người hoạ, bắt đầu thấp giọng thảo luận.
"Vậy chúng ta thì sao?" Lương Vương Tất Thiệu nói.
Sau khi Thái Tử Linh chết, Tất Thiệu giống như trong một đêm trưởng thành, tuy chỉ mới mười hai tuổi, lại đã thoáng có bộ dáng người từng trải.
Trấp Lung nói: "Trận chiến ở An Dương, không phải là chủ ý của cô, hôm nay nếu đã triệu tập hội minh, liền đã nghĩ kỹ, vương đô nước Lương sẽ trả lại như cũ, thành Chiếu Thủy do Ung quân tạm thời quản lý thay, trong ba năm, tiến hành từng bước chuyển giao."
Trấp Lung vừa nói như vậy, mọi người ngay tức khắc ồn ào, ai cũng không nghĩ tới, nước Ung thế nhưng sẽ vứt bỏ lãnh thổ đoạt tới tay!
"Cảm tạ." Tất Thiệu nhàn nhạt nói.
"Bá tánh chết trận," chỉ nghe Tướng quốc Xuân Lăng ở bên cạnh Lương Vương lại nói, "Ung Vương có ý kiến gì? Không cần quanh co lòng vòng rằng quyết định của cha ngươi không liên quan đến ngươi tới qua loa lấy lệ, ngươi hiện giờ là quốc quân, trách nhiệm liền ở trên người của ngươi!"
Chư Lệnh Giải: "Trện chiến Tế Châu, giải thích như thế nào?"
Trấp Lung không có trả lời, tất cả mọi người đều đang nhìn y.
Say khi yên lặng một lúc lâu, Khương Hằng nói: "Ung Vương, bọn họ đều đang hỏi ngươi, nói như thế nào?"
Trấp Lung nhìn Khương Hằng nói: "Là muốn cắt đất, hay là muốn đền tiền, lấy tới bồi thường tánh mạng bá tánh chết trận các quốc gia, ta đều có thể tiếp nhận."
Mọi người ngay lập tức cảnh giác, tư thái của Trấp Lung bày ra thật sự quá thấp, chỉ sợ có trá.
Đám người Tằng Vanh Chu Du phía sau, đều đang quan sát sắc mặt các chư hầu, chắc hẳn là lấy lui làm tiến, chờ lát nữa nói không chừng sẽ có càng nhiều phiền toái.
"Duy chỉ có một chuyện," Trấp Lung lại nói, "Ta cũng muốn thỉnh thiên tử vì Đại Ung ta chủ trì công đạo, một năm trước, hai nước Lương Trịnh gợp thành liên quân, xâm chiếm lãnh địa nước Ung, công phá Lạc Nhạn, dẫn đầu khơi mào chiến sự, có ai tới vì chuyện này chuộc tội?"
Ngay sau đó Khương Hằng nhìn về phía đám người Lương Vương Trịnh Vương cùng với đám thần tử đi theo.
Chư Lệnh Giải nói: "Mười lăm năm trước, Trấp Tông phái Cảnh Uyên trong hội minh bốn nước ám sát chính khách các nước, huyết thù không đội trời chung, bởi vậy mới được dựng lên.
Hợp tình hợp lý."
Khương Hằng nói: "Trong hội minh lần