Không có người nào lên tiếng, ngoài nước Đại ra thì ba nước còn lại dĩ nhiên đều đứng về phía ngưng chiến.
Khương Hằng chẳng qua là là đem bản chất thật sự của toàn bộ hết thảy nói rõ ràng ra mà thôi, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, chỉ là không có ai muốn nói ra.
Hoặc là một trận hỗn chiến cuối cùng, người thắng được tất cả, người thua diệt quốc, trả giá đắt bằng sinh mệnh của ngàn vạn bá tánh cùng binh lính, cuối cùng do một quốc gia mạnh mẽ nhất cùng quân vương tới thống trị thiên hạ.
Hoặc là lúc này buông xuống toàn bộ khúc mắc, thỏa hiệp, cũng thương lượng ra một cái biện pháp để tất cả mọi người có thể tạm thời bình an không có việc gì.
Mỗi một bên đều cần phải nhường ra một phần ích lợi của mình, tới phục tùng sự kiểm soát cùng điều hành của thiên tử.
Đạo lý thì mỗi người đều hiểu, nhưng cũng không dễ dàng làm được như vậy.
"Nói cũng phải." Lương Vương Tất Thiệu nói, "Tạm thời buông bỏ toàn bộ thù hận đi, đều đã qua."
Y nhìn Long Vu, Chư Lệnh Giải, Mị Thanh cùng Hùng Phi nghiêm túc mà nói: "Nhắc lại chuyện cũ, lại có ích gì? Người chết đã chết rồi, bây giờ là thế giới của người còn sống."
Khương Hằng nhìn chăm chú Tất Thiệu chỉ có mười hai tuổi, biết y cùng bản thân mình lúc trước có lẽ có suy nghĩ giống nhau.
Khi Thái Tử Linh trả giá sinh mệnh, liền đem một chút hy vọng cuối cùng phó thác cho Khương Hằng cùng Cảnh Thự, mà Long Vu cùng một đám thần Trịnh cũng sớm đã hiểu được di nguyện của Triệu Linh, Khương Hằng là hi vọng cuối cùng của bọn họ.
"Ta tán thành." Long Vu nói.
Chư Lệnh Giải giống như còn có chuyện muốn nói, cuối cùng, y không có phản bác Long Vu.
Nước Ung nước đầu tiên nhượng ra lợi ích, đây cũng là điều Khương Hằng đã nhắc nhở qua Trấp Lung, cần thiết có một bên tới mở ra cái lổ hổng này, nếu không tranh chấp sẽ không ngừng nghỉ.
"Lương Vương lòng có vương đạo." Khương Hằng nhẹ nhàng nói, lại hỏi Mị Thanh: "Như vậy các ngươi thì sao?"
Mị Thanh đem một tay đặt ở trên mu bàn tay Hùng Phi, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.
"Khương đại nhân," Mị Thanh đáp, "Sau chúng ta, chính là quốc dân nước Dĩnh, mong ngài hiểu cho."
"Đương nhiên hiểu." Khương Hằng đáp, "Ngươi có yêu cầu gì?"
Mị Thanh trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Khương đại nhân muốn trong quốc quân năm nước, chọn ra thiên tử mới sao?"
Khương Hằng đáp: "Đúng vậy."
Cuối cùng cũng đến một bước quan trọng nhất.
Cuối cùng Khương Hằng nói: "Dựa theo di mệnh của Thiên tử, người kế nhiệm do ta lựa chọn, tuy nói là như vậy, nhưng ta vẫn hy vọng nghe một chút ý tứ của quốc quân các chư hầu.
Trước hết, sau khi ta chọn Trấp gia, vừa đảm nhiệm Ung Vương, Trấp Lung tới trở thành thiên tử mới."
Trên thái dương Trấp Lung chảy xuống mồ hôi.
Mọi người trong nháy mắt bất ngờ, lộ ra thần sắc quỷ dị, trước khi mọi người tới đều đã thương nghị qua, Khương Hằng vô cùng có khả năng sẽ đem Kim Tỉ giao cho Trấp gia, dù sao trước mắt nhà họ Trấp đã trở thành người thắng lớn nhất, lại không ngờ Khương Hằng không hề trải tấm lót, cứ như vậy mà nói thẳng ra!
Chư Lệnh Giải lập tức cười to như điên, đánh vỡ không khí yên lặng.
"Y?!" Chư Lệnh Giải nói, "Ngươi để con trai một kẻ điên lên làm thiên tử?! Phụ thân y, cùng với bốn nước có thù không đội trời chung!"
Trấp Lung không nói gì, trên mặt lộ vẻ lạnh nhạt.
Khương Hằng nói: "Phải, nếu các vị không đồng ý, cũng có thể đề cử ra thiên tử mới.
Ta tới nghe đề xuất của các ngươi, các vị chư hầu, không bằng nói một chút? Ai tới ngồi ở vị trí này, có thể làm các ngươi vui lòng phục tùng?"
Lời vừa ra, không có người nào nói tiếp, không thể nào đề cử ra người thích hợp, đây mới là nổi buồn lớn nhất.
Tất Thiệu có thể làm thiên tử sao? Đầu tiên thân là quân vương mất nước, Tất Thiệu ngay cả người trong nước mình đều đã không còn, tiếp theo y chỉ có mười hai tuổi, dưới trướng lại đều là lão thần, nước Lương sớm đã để lộ ra mùi mục nát, giống như Tấn lúc trước.
Triệu Thông có thể làm thiên tử sao? Không thể, tuy là sau Triệu Linh, đầu óc đứa nhỏ này cũng hết sức tinh tường, lại hiểu được đạo nhân nghĩa, nhưng nó không quản được năm quốc gia, ngay cả thân là quốc quân, quản hạt nước Trịnh cũng đã vô cùng khó khăn.
Hùng Phi có thể làm thiên tử sao? Ánh mắt mọi người căn bản là không có người nào dừng lại ở trên người Hùng Phi, chẳng qua cho rằng y là một con rối vội vội vàng vàng dạy dỗ ra, giúp Mị Thanh truyền lời.
Mị Thanh? Sau khi nước Dĩnh bị thiệt hại nghiêm trọng, vị trưởng công chúa chưa bao giờ ra mặt, thậm chí không có kinh nghiệm thống trị quốc gia.
Từ đầu đến cuối, Khương Hằng không có nhìn Lý Cận lấy một cái, hắn biết Lý Tiêu càng không thể, sẽ không có người nào để ý tới Lý Tiêu, Lý Tiêu cũng chưa bao giờ xem người trong thiên hạ là thần dân mình, y chỉ để ý đến nước Đại của mình.
"Nước Ung hiện giờ, đã là minh chứng tốt nhất." Khương Hằng nói, "Khi Trấp Tông còn tại vị, Trấp Lung với kỳ tài của mình làm nước Ung có được sức mạnh xưa nay chưa từng có.
Bá tánh giàu có và đông đúc, ai cũng có ruộng đất; trao đổi buôn bán hàng hóa.
Quốc lực nước Ung, hiện giờ đã có thể so sánh với nước Dĩnh."
Khương Hằng giải thích: "Ta có niềm tin, để Trấp Lung tới thống lĩnh thiên hạ, trong vòng ba mươi năm có thể khôi phục lại sự hưng thịnh như trăm năm trước, chỉ xem các ngươi có nguyện ý tin tưởng y hay không."
Ứng cử viên được chọn làm Thiên tử xuất hiện quá đột ngột, ngay cả Long Vu cũng cho rằng Khương Hằng sẽ dùng phương thức hòa hoãn tới quyết định, bởi vậy, hội minh liền sẽ lâm vào trong khốn cục tiến thoái lưỡng nan—— không có người nào nguyện ý để Trấp Lung tới đảm nhiệm cái chức vị này, nhưng ai cũng đề xuất được ứng cử viên nào tốt hơn, trong lòng cũng biết rõ ràng, bản thân mình không có cách nào đảm nhận.
"Điều này không có khả năng," Chư Lệnh Giải nói, "Khương đại nhân, vĩnh viễn không có khả năng.
Bản thân ngươi làm thiên tử, còn so với người Trấp gia làm còn phục chúng hơn một chút."
Trấp Lung bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Khương Hằng, lúc này y bỗng nhiên nổi lên tính trẻ con, ý tứ là —— ngươi xem đi? Giống như lời ta nói?
Trấp Lung rất rõ ràng, mấy năm nay, nước Ung lớn mạnh là bởi vì biến pháp của Khương Hằng, cùng với tài hoa một đám bộ hạ của mình ở Đông Cung trước đây, bản thân y thậm chí không làm bất kỳ điều gì, chỉ là nghe báo cáo, cũng tin tưởng bọn họ, ủng hộ mọi người trong khả năng cho phép.
Nhưng Khương Hằng rất kiên trì, Khương Hằng nói với y, đây là đạo dùng người, tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng người khác là phẩm chất vô cùng đáng quý.
Trấp Lung vẫn luôn đang học tập tin tưởng người khác, khai quật nhân tài ưu tú, cũng ủng hộ bọn họ.
Tựa như lời Khương Hằng nói, làm một quốc quân tốt kỳ thật rất đơn giản —— nguyện ý dùng người, thông thạo dùng người, làm giữa người với người không giết hại lẫn nhau, bản thân mình cũng đừng để bị giết, liền đã thành công.
Đạo lý rất đơn giản.
Trọng hội minh ngày hôm nay, chứng kiến những cuộc cãi vả giống như không bao giờ ngừng nghỉ, y đã dần dần hiểu được, vì sao Khương Hằng nói tin tưởng người khác là đáng quý.
Lý Cận cũng nở nụ cười, nói: "Khương đại nhân có một tấm lòng son, nhưng ngươi đã đến lúc nên chấp nhận hiện thực, không phải mọi người ngồi ở chỗ này tâm