Lúc chạng vạng, Vệ Bà cuối cùng mở ra cửa phòng ngủ, đem Khương Hằng thả ra.
"Vệ Bà, người nọ bị nương ta giết rồi sao?" Khương Hằng lập tức hỏi.
Vệ Bà kéo ra cửa tủ quần áo của Khương Hằng, lấy ra một bộ áo trong quần dài tuyết trắng ở trên người Khương Hằng hơi ước chừng, lại lấy ra một bộ trung y rộng hơn may cho Khương Hằng hồi năm trước.
Khương Hằng cũng không thích bộ đồ màu sắc hơi tối này, hơn nữa lại rộng thùng thình cho nên vẫn luôn không thích mặc.
"Làm cái gì vậy?" Khương Hằng nói, "Cho Cảnh Thự mặc sao?"
Khương Hằng đại đa phần thời điểm đều sinh hoạt ở trong một thế giới không chút tiếng động, mẫu thân trừ phi cần thiết, rất ít khi cùng nó nói chuyện với nhau, Vệ Bà lại là cái người câm, nhưng nó đã thành thói quen từ trong hành động của người khác, suy đoán sự kiện sắp phát sinh.
Nó đuổi theo Vệ Bà đi ra ngoài, quả nhiên, trong phòng tắm đặt nước ấm khói bay mờ mịt, Cảnh Thự đứng ở trong phòng, chuẩn bị tắm rửa.
"Cảnh Thự, huynh tên Cảnh Thự, đúng không? Huynh không có việc gì đi!" Khương Hằng vội đẩy cửa đi vào, Cảnh Thự nghiêng đầu thoáng nhìn nó, cũng không tránh nó, ngay trước mặt nó cởi quần áo.
Vệ Bà đặt xuống quần áo sạch sẽ lấy từ chỗ Khương Hằng, sau đó lại đi ra ngoài.
Khương Hằng nhất thời chưa nghĩ kỹ, vì cái gì mẫu thân một khắc trước cầm đoản kiếm muốn giết tiểu dã nhân này, ngay sau đó lại đánh mất ý niệm.
"Ta tới giúp huynh." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự ngồi ở trên băng ghế nhỏ, trên người trần trụi, một vòng một vòng mà cởi bỏ băng vải trên cẳng chân, trên mắt cá chân, lòng bàn chân tất cả đều là máu, dính vào nhau, miệng vết thương trên đầu gối còn đang sinh mủ, Khương Hằng vừa nhìn liền cảm thấy đau, hỏi: "Sao lại bị thương nặng như vậy?"
"Bị chó sói cắn." Cảnh Thự rốt cuộc mở miệng, nói với Khương Hằng câu nói đầu tiên.
Khương Hằng: "!!!"
Khương Hằng dù chưa thấy qua việc đời, nhưng mọi chuyện trên đời này cơ hồ đều đã từng từ trong sách đọc được qua.
"Ta biết," Khương Hằng nói, "Nhà Tấn có một người, tên là Đông Quách tiên sinh......"
Khương Hằng đối với Cảnh Thự kể chuyện ngụ ngôn của Đông Quách tiên sinh cùng chó sói kia, Cảnh Thự nghe được có chút mê mẩn, một thân trần trụi, liền ngồi ở trên băng ghế nghe chuyện xưa.
Cuối cùng, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân Vệ Bà, Khương Hằng mới nhớ lại chuyện tắm rửa này, thúc giục nói: "Không nóng nữa, đi vào tắm thôi."
Cảnh Thự đứng dậy, lúc đứng lên so với Khương Hằng cao hơn nữa cái đầu, Khương Hằng dùng băng ghế lót cho y, để y bước vào bồn tắm.
Một tay thử qua nước, với nó mà nói thì vừa lúc, nhưng Cảnh Thự bước vào, lại đau đến giật mình một cái —— trên người y miệng vết thương quá nhiều, trên vai, trên lưng, trên mu bàn tay đều có miệng vết thương, không ít chỗ còn đang bưng mủ.
Khương Hằng có chút lo lắng mà nhìn, Cảnh Thự lại như không có việc gì, cào cào tóc rối bời.
Khương Hằng cầm bố kỳ cùng sơ mướp thấp giọng nói: "Ta kỳ cho huynh, Vệ Bà động tay đau lắm."
Vệ Bà giúp nó tắm một lần, Khương Hằng quả thực muốn lột da, Cảnh Thự toàn thân miệng vết thương, một khi bị nàng kỳ lên, chỉ sợ trong bồn tắm tất cả đều là máu loãng, Khương Hằng thậm chí không dám tưởng tượng hình ảnh này, thừa dịp trước khi Vệ Bà tới, muốn kỳ cọ sạch sẽ cho Cảnh Thự.
"Đừng gãi." Khương Hằng lại đè lại cánh tay Cảnh Thự đang gãi trên lưng, nói, "Chờ lát nữa thoa dược cho huynh, từ từ sẽ tốt lên.
Sao lại bị thương nhiều chỗ như vậy?"
Khương Hằng tránh đi miệng vết thương Cảnh Thự, nhẹ nhàng mà dọc theo cổ y kỳ kỳ, kỳ xuống từng tầng bùn đất dơ bẩn.
Cảnh Thự nói: "Gai cây mận trong rừng vướng."
Vệ Bà đi đến ngoài cửa phòng tắm, thoáng nhìn Khương Hằng đứng ở trên băng ghế nhỏ, đang nhẹ nhàng mà kỳ cọ cho Cảnh Thự ở trong bồn tắm, Cảnh Thự lại cầm miếng vải mạnh bạo lau lau mặt.
Trong nhà chính, Chiêu phu nhân bưng chén thuốc, hơi thở dồn dập, uống non nửa chén thuốc, biểu tình chua xót.
"Ngươi đã sớm biết," Chiêu phu nhân lẩm bẩm nói, "Các ngươi đã sớm biết! Lại giấu diếm ta nhiều năm như vậy! Tiểu tử kia đã lớn như vậy, hôm nay, cõng kiếm của hắn, mang theo Ngọc Quyết của hắn đi tới trước mặt ta......!Ta cho dù chết, cũng không thể nhắm mắt......"
Chiêu phu nhân nước mắt lăn xuống, rớt ở trong chén thuốc kia, hòa lẫn vào trong mùi dược đắng ngắt.
Vệ Bà ngồi ngay ngắn ở một bên, biểu tình âm trầm như tượng gỗ, gậy gỗ vắt ngang trên đầu gối.
"Phu nhân," Vệ Bà mở miệng, thanh âm già nua mà nghẹn ngào, "Người đã chết, còn luôn mãi truy cứu lại có ý nghĩa gì?"
"Không có ý nghĩa." Chiêu phu nhân thanh âm cũng có vẻ mất tiếng mà tuyệt vọng, "Ta cả đời này, bất quá chính là một món hàng, từ trong tay Trấp Lang đến Trấp Tông, lại giống như trâu ngựa súc sinh, bị đưa cho Cảnh Uyên.
Chung quy cho rằng cuộc sống này đã đi đến kết thúc, một ngày kia nghe được hắn chết đi, ta vốn định như vậy theo hắn mà đi, chỉ là không bỏ xuống được Hằng Nhi......!Đợi đến khi đem nó nuôi dưỡng thành người, ta tự nhiên, tự nhiên......!Chỉ không nghĩ tới, bây giờ đã trở thành một chuyện chê cười!"
Chiêu phu nhân buồn bã lắc đầu: "Tuẫn theo hắn, sớm đã có Nhiếp Thất, cái gì cuộc đời này, cái gì kiếp sau......!Ngày đó mang ta rời khỏi nước Ung, ta vốn tưởng rằng cả đời này, hắn chính là phu quân của ta, giấu diếm ta lâu như vậy, mới biết hắn bất quá là thấy ta đáng thương, mới từ trong tay Trấp Tông hỏi ta tới."
"Ngươi từ nhỏ nhìn Cảnh Uyên lớn lên, nuôi hắn đến lớn, hiện giờ lại nuôi lớn Hằng Nhi, ở trong mắt ngươi, hai hài tử này đều là giống nhau......"
Chiêu phu nhân cầm chén thuốc đặt ở trên bàn dài, trước bàn còn đặt thanh Hắc Kiếm Cảnh Uyên lưu lại kia, một mảnh Ngọc Quyết hình bán nguyệt, cùng với chân quyết võ học lót bên dưới.
"Nhưng ta thì sao?" Chiêu phu nhân trầm giọng nói, "Ta chỉ là một trò cười!"
"Hài tử kia cũng là con ngài, phu nhân," Vệ Bà thấp giọng nói, "Thất Nhi chỉ là người sinh ra nó, ngài mới là mẫu thân nó."
Chiêu phu nhân hít sâu một hơi, nhắm lại hai mắt, Vệ Bà lại nói: "Thiếu gia dùng tánh mạng của hắn hồi báo họ Trấp Ung Quốc, ngươi nói thiếu gia chỉ là thương hại ngươi, mới mang ngươi rời đi nước Ung; nhưng theo như bà lão này thấy, ngược lại cũng không phải như vậy, thiếu gia vốn biết trước hẳn phải chết, cần gì phải ở trước mặt Trấp Tông, nói không phải ngươi thì không cưới? Bởi vậy làm tổn thương Thất Nhi, lại chậm trễ cả đời ngươi."
"Khi Thất Nhi quyết ý lưu lại An Dương, nghĩ đến vốn chính là muốn tuẫn theo.
Hài tử kia của Cảnh Thự, hiện giờ trên đời này chỉ còn lại có một người có cùng huyết thống, chính là Hằng Nhi."
"Bà lão này sống đến từng tuổi này," Vệ Bà lại đạm nhiên nói, "Tuy là muốn chăm sóc đến khi Hằng Nhi cưới vợ sinh con, hảo hảo làm cái người đọc sách, cũng là hữu tâm vô lực.
Sức khỏe của phu nhân hiện giờ, thứ cho bà lão này nói