Nó không có tới gần khối ngọc kia, Chiêu phu nhân lại đem nó cầm lấy tới, mạnh mẽ nhét vào trong tay Khương Hằng, đem ngón tay nắm chặt, nắm đến năm ngón tay Khương Hằng phát đau.
"Cầm lấy." Chiêu phu nhân lạnh lùng nói với Khương Hằng, "Đi thôi."
Khương Hằng mang theo sợ hãi, lui ra phía sau nửa bước, lúc nhận miếng ngọc kia, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nó từ trong miệng mẫu thân nghe được chuyện có liên quan đến phụ thân mình.
Ở trong trí nhớ Khương Hằng, phụ thân cái khái niệm này vô cùng mơ hồ, thời gian dài bị nhốt ở Khương gia, không cùng bên ngoài giao lưu, làm nó vừa không cảm thấy chính mình không có phụ thân là chuyện kỳ quái, cũng hoàn toàn không cần thiết phải có một người phụ thân.
Nó chỉ ở trong lòng loáng thoáng, đem tên này chỉ tồn tại như một nhân vật trong sách xem như một dã nhân hoặc một vị khách thần bí.
Những vị hiền triết Khổng, Mạnh, Mặc ở trong sách đều nói "Cha là trời", mà Khương Hằng lại không thể lý giải, bầu trời của nó bất quá là một cái lồng bị tường cao Khương gia ngăn lại, cùng "Cha" chưa từng gặp mặt lại có bao nhiêu quan hệ?
"Mau tiến vào, tiến vào." Khương Hằng thấy Cảnh Thự đã đứng ở ngoài phòng ngủ mình.
"Liền ở chỗ này, không đi vào." Cảnh Thự đáp.
"Tiến vào." Khương Hằng kiên trì, bên ngoài đổ mưa nhỏ, đêm xuân có chút lạnh, nó vừa đẩy vừa kéo, đem Cảnh Thự đẩy vào trong phòng, giống như cái người lớn đem thuốc đặt ở trên lò xào, rồi chế thành hồ, thắp đèn lên.
Dưới ánh đèn, sau khi Cảnh Thự tắm xong, đã không còn hình dáng dã nhân, hai mắt sáng ngời, làn da trắng nõn, mũi cao mắt sâu, cổ trắng tuyết, trong áo đơn lộ ra xương quai xanh.
Hai hàng lông mày đen rậm rạp giống như bút mực một đường vẽ lên.
Lúc trước chỉ nhìn thoáng qua, chưa từng nhìn rõ, bây giờ ở dưới ánh đèn, Khương Hằng thiếu chút nữa còn tưởng rằng thay đổi thành một người khác, nhìn chằm chằm y trong chốc lát, sau đó nở nụ cười.
Cảnh Thự biểu tình tràn ngập mờ mịt, mày hơi hơi nghiêm lên, bờ môi của y ôn nhuận, mũi cao thẳng, viền môi mang theo một cổ quật cường, mặc vào trang phục rộng rãi của Khương Hằng, vừa lúc vừa người với y, một thân hoa văn ẩn trên áo đen bó vào người làm hiện lên vòng eo thẳng tắp, ngực vai thiếu niên không quá cường tráng nhưng rắn rỏi cân xứng.
Y ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay cắt ngắn, sau khi loại bỏ bụi bẩn, một tay so với Khương Hằng hơi lớn chút, cánh tay cũng vô cùng hữu lực, đầu tóc rối bời dính bết bùn đất sau khi gội xong cuối cùng cũng bung ra, Vệ Bà lại cắn ngắn đi cho y, để lại một chùm tóc ngắn, đơn giản mà cột ở sau đầu,
Cảnh Thự một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có thần thái sáng ngời, tựa như mỹ ngọc.
Khương Hằng trong nhà chưa từng có khách nhân giống như y tới, muốn y kể cho nó một chút thế giới bên ngoài, giống như lúc tắm, như thế nào bị sói đuổi, như thế nào bò qua bụi gai mọc thành cụm trong rừng, như thế nào tìm được tổ chim giấu ở trong rừng, đem trứng bóp nát, ăn sống xuống.
Nhưng thấy bộ dáng kia của Cảnh Thự, tựa hồ không quá thích nói chuyện, chỉ là cảnh giác mà đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm này.
"Huynh bao nhiêu tuổi?" Khương Hằng hỏi.
"Mười." Cảnh Thự đơn giản mà đáp.
"Huynh lớn hơn ta hai tuổi, ta tuổi mụ tám tuổi."
Khương Hằng bò qua một bên bàn, lấy đĩa thuốc, lại bò lại tới, dùng một cái bút lông sói trộn đều thuốc, ra hiệu Cảnh Thự cởi áo trên, Cảnh Thự liền đem áo choàng cởi, vai lưng lộ ra, Khương Hằng nói: "Đây là thuốc đặc hiệu ta chế, sau khi bôi qua mấy ngày thì sẽ khỏi."
"Có tác dụng không?" Cảnh Thự nghiêng đầu nhìn thuốc kia, mặt mày hiện ra thần sắc không quá tín nhiệm, hiển nhiên không tin thuốc trị thương từ trong tay tiểu hài tử tám tuổi chế ra có thể có hiệu quả.
"Đương nhiên!" Khương Hằng nói, "Năm ngoái có con chim bị mèo cắn, rơi vào trong viện nhà ta, ta chính là như vậy chữa khỏi, sau khi trị xong là có thể bay."
Cảnh Thự liền ngồi như vậy, mặc cho Khương Hằng lăn lộn chính mình, Khương Hằng cẩn thận mà bôi thuốc cho y, nói: "Trên đùi."
Cảnh Thự nói rất ít, không còn dáng vẻ thô lỗ cùng dã man như lúc đi tắm, nghe được Khương Hằng phân phó, liền đơn giản đem quần cởi, lại là trần truồng mà ngồi, nâng lên chân để cho Khương Hằng bôi thuốc.
Một đoạn thời gian rất lâu, y hai mắt trước sau nhìn chằm chằm khối Ngọc Quyết bị Khương Hằng ném ở một bên trên bàn.
"Đó là nương huynh cho huynh sao?" Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự không nói chuyện, Khương Hằng bôi thuốc cho y xong, đang muốn đem Ngọc Quyết trả cho y, Cảnh Thự lại mặc lên áo trong, chẳng hề để ý mà choàng lên bả vai, mặc xong áo ngoài vốn dĩ của Khương Hằng, đi chân trần đứng dậy đi rồi.
"Ta lời nói còn chưa nói xong đâu!" Khương Hằng lại nói.
Cảnh Thự ở hành lang quay đầu lại, y so với Khương Hằng cao hơn nửa cái đầu, hơi có chút lãnh đạm mà nhìn chăm chú vào nó.
"Huynh sẽ ở nhà ta bao lâu?" Khương Hằng hỏi.
Cảnh Thự trong mắt hiện ra một tia mê mang, cuối cùng, đáp: "Ta không biết."
"Ngày mai lúc tỉnh lại, huynh sẽ còn ở chỗ này chứ?" Khương Hằng tràn ngập chờ mong mà nói, nó thật sự quá cô đơn, nếu có thể, nó chỉ muốn cầu mẫu thân đừng đuổi Cảnh Thự đi, nhưng nhìn thái độ của mẫu thân xem ra, phảng phất là không có khả năng.
"Ừm." Cảnh Thự đơn giản mà đáp, lại không muốn tiếp tục cái đề tài này, áo ngoài ở trong gió xuân thổi tung bay, bước nhanh đi rồi.
Đêm hôm đó, thế giới yên tĩnh không một tiếng động của Khương Hằng phảng phất như bất thình lình bị một người xâm nhập vào một góc, ban đêm nó suy nghĩ thật lâu, chú ý động tĩnh từ dịch phòng truyền tới, trong đầu tràn ngập rất nhiều vấn đề thí dụ như: Khối Ngọc Quyết Cảnh Thự mang đến này, là phụ thân nó để lại cho mẫu thân nó.
Như vậy phụ thân cùng Cảnh Thự, lại là có quan hệ gì? Vì cái gì mẫu thân nổi giận tới vậy? Y là người mang tin tức hay là đồ đệ ông? Lúc này Khương Hằng còn không biết trên đời có một mối quan hệ gọi là "Con riêng"—— trong sách thánh hiền cũng không đề cập đến, cũng không có người dạy cho nó.
Cảnh Thự mang theo một thanh kiếm, một mảnh lụa, một khối Ngọc Quyết, ngàn dặm xa xôi từ An Dương tới nhà nó.
Buổi tối hôm nay y sẽ ở lại nơi này, mẫu thân sẽ thu lưu y ở bao lâu? Rời khỏi nơi này, Cảnh Thự sẽ lại đi nơi nào? Sau khi đi rồi về sau còn sẽ trở về gặp nó không? Khương Hằng không khỏi lại nghĩ tới một màn âm trầm đáng sợ mẫu thân đứng ở trước gương kia, nó cũng không rõ nàng muốn làm cái gì, nhưng ở một khắc đó, nó cảm giác được một cổ sức lực đáng sợ làm nó run rẩy sợ hãi, phảng phất giống như nổi hận của nàng ập tới trước mặt nó, hòa quyện vào nó cũng cùng nhau cắn nuốt.
Khương Hằng một đêm này ngủ đến cũng không an ổn, mãi đến sáng sớm hôm sau, tiếng bổ củi "đùng" một cái đánh thức nó.
Vệ Bà lấy nước vào rửa mặt cho nó, tiếng bổ cũi vang lên như cũ, Khương Hằng lập tức ý thức được, là Cảnh Thự.
Khi quay đầu lại, Vệ Bà ở sau lưng nó buộc tóc giữ cổ nó lại bắt nó ngồi thẳng.
"Cảnh Thự chưa đi phải không." Khương Hằng nhìn chính mình trong gương, nói.
Vệ Bà trên mặt tràn đầy nếp nhăn, hiện ra một tia mỉm cười như có như không, đem Khương Hằng chuẩn bị chỉnh tề, nó liền mang vào guốc gỗ, bước nhanh tới dịch phòng chỗ hậu viện.
Bên trong phòng chất củi nhiều thêm một cái giường nhỏ, trong viện, Cảnh Thự trên trán tràn đầy mồ hôi, chỉ mặc áo đơn, áo ngoài buộc ở bên hông, cầm trong tay dao chẻ củi, ở trên cọc gỗ bổ một cái thành hai nửa.
Khương Hằng hỏi: "Ăn cơm sáng chưa? Sớm như vậy liền bổ củi."
Cảnh Thự nghiêng đầu nhìn Khương Hằng, lau mồ hôi, đáp: "Chưa có."
Khương Hằng tuổi không lớn, đạo lý vẫn là hiểu, có bằng hữu từ phương xa tới vui vẻ vô cùng, trước không nói trong nhà chiêu đãi Cảnh Thự phương thức quá mức đơn giản, nhưng như thế nào có thể để người bổ củi? Vội nói: "Vẫn là để ta đi." Nói muốn đi lấy dao chẻ củi trong tay Cảnh Thự, lại bị Vệ Bà vội vàng tới rồi xách sau cổ, kéo đi rồi.
Chiêu nắm sau cổ này của Vệ Bà giống như bắt mèo, từ nhỏ đến lớn, Khương Hằng thử qua vô số biện pháp, đều tránh không được Vệ Bà bắt tới, lập tức bó tay không có biện pháp, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, bị đưa tới ngoài nhà chính, đi vào thỉnh an mẫu thân buổi sớm.
"Thỉnh an mẫu thân đại nhân." Khương Hằng quy quy củ củ, chắp tay nâng lên, quỳ trên mặt đất bái xuống.
Chiêu phu nhân lại khôi phục bộ dáng ngày thường, phảng phất như ngày hôm qua hết thảy đều không có phát sinh qua, trong thanh âm trước sau như một mà mang theo một chút ghét bỏ cùng khinh thường: "Đứng dậy đi, dùng bữa sáng."
Vệ Bà bưng hộp đồ ăn tiến vào, Khương Hằng ngồi ở bên dưới mẫu thân, mở ra hộp