Sau một hồi im lặng, Trấp Tông nói: "Ta hiểu được những lời ngươi muốn nói, Khương Hằng.
Nhưng cho dù ta làm gì, mục đích cuối cùng đều là làm cái cục diện thiên hạ tranh đấu này, thống nhất trở lại một lần nữa.
Ta cho rằng, ta không có sai."
Khương Hằng cười nói, "Chúng ta đánh cuộc, thế nào? Vương bệ hạ, ta chắc chắn chờ tới thời điểm đó, ngươi sẽ phát hiện không hề giống nhau, chinh phục thiên hạ cùng với thống trị thiên hạ, là hai việc khác nhau."
Cảm xúc mê man trong mắt Trấp Tông trong nháy mắt xuất hiện, chợt lóe rồi biến mất.
Khương Hằng biết lúc này Trấp Tông muốn nói chính là "Ta thật sự sai rồi sao?".
"Nhưng mà ta nguyện ý để ngươi thử xem," Trấp Tông nói, "Đi một con đường khác, với tiền đề là ngươi thật sự có bản lĩnh dẫn dắt Ung quốc.
Sau khi trở lại thành Lạc Nhạn, đầu tiên là ngươi phải thuyết phục được mọi người, sau đó mới là thuyết phục ta.
Nếu ngươi làm không được, ta cũng sẽ không nghe lời ngươi."
Khương Hằng nói: "Ngươi hiện tại đã biết rõ, Vương bệ hạ, cuối cùng cho dù có thành công hay không, nhưng cho phép ta mở miệng thuyết phục ngươi, cũng là một trong những cái quy củ quan trọng."
Trấp Tông nhìn Khương Hằng thật lâu: "Ngươi có thể cho ta cái gì?"
Khương Hằng thở dài, nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức."
Hắn hiểu được, đây là bài kiểm tra đầu tiên Trấp Tông ra cho hắn, hắn cần phải nói cho y, trong lòng bản thân mình đối với thế cục thiên hạ toàn bộ hiểu rõ.
"Ung quốc dựng nước trăm năm, là một quốc gia trẻ nhất trong năm nước.
Bởi vì tuổi trẻ, cho nên không có nhược điểm của bốn nước Trung Nguyên, nhưng lại cũng chính bởi vì tuổi trẻ, mà muốn tranh bá thiên hạ, thì chính là lòng thì dư mà sức không đủ." Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Muốn tham dự vào trong thiên hạ tranh giành, Ung Vương cần phải hoàn toàn thống nhất các tộc trong nước, hình thành một tấm ván sắt, điều động toàn bộ sức lực có thể điều động tới ủng hộ nghiệp lớn Nam chinh của ngài."
"Cô Vương chính là làm như vậy," Trấp Tông nói, "Đây cũng là kế hoạch trăm năm, Vương huynh ta đã chế định trước khi chết."
Khương Hằng rất muốn nói nếu thật là như vậy, như vậy vì sao khi nghe thấy tin tức ngươi bị đâm kia, ba tộc bên trong nước Ung liền nổi lên phản loạn? Nhưng hiện tại không phải thời điểm để hắn hỏi, Trấp Tông rất có kiên nhẫn mà nghe, y quan tâm nhất chính là sau khi vào quan, trước nên làm cái gì, sau nên làm cái gì, muốn biết kế sách của Khương Hằng có không bàn mà trùng với chính mình hay không.
Khương Hằng ngừng lại trong chốc lát, cẩn thận mà trả lời: "Trận chiến đầu tiên, sẽ là thu hồi Ngọc Bích quan."
"Ừm," Trấp Tông nói, "Đó là tự nhiên.
Sau đó thì sao?"
Khương Hằng: "Sau đó từ Ngọc Bích quan xuất quan, Đồng Quan không thích hợp để vận chuyển số lượng lớn binh mã."
Trấp Tông: "Trước lấy Lạc Dương, thẳng vào Tung huyện, đây cũng là chuyện Cô Vương đang làm.
Nếu không phải ngươi tới chen ngang, Cô Vương hiện tại đã thành công bước đầu tiên."
"Ngươi nhất định sẽ thất bại," Khương Hằng nói, "Cho dù không có ta, ngươi cũng sẽ thất bại, ngươi xem thường không phải ở chiến thuật, mà là ở toàn cục.
Hai nước Trịnh Lương cùng Lạc Dương có quan hệ quá mức chặt chẽ, bọn họ nhất định sẽ tiến đến gây cản trở ngươi, ngươi chiếm Lạc Dương, cũng chiếm không ổn, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi đi."
Trấp Tông không có tức giận, ngược lại cảm thấy rất có ý tứ, nói: "Ngươi có biện pháp tốt hơn sao?"
"Xa thân gần đánh, hợp tung liên hoành, chỉ có điều này mà thôi." Khương Hằng nói, "Nếu ngươi muốn ở Trung Nguyên đứng vững gót chân, nhất định phải không tiếc mọi giá kết minh cùng nước Dĩnh, chỉ cần Dĩnh Vương nguyện ý kiềm chế Trịnh giúp ngươi, như vậy đối thủ của ngươi, cũng chỉ còn lại nước Lương."
Trấp Tông không nói gì, Khương Hằng nói: "Trước lấy Lương, sau lại lấy Trịnh.
Cùng Dĩnh quốc nghị định, chia cắt Trường Giang mà trị, đem phía nam hai nước Lương Trịnh nhập vào nước Dĩnh."
"Bởi vậy, thiên hạ liền chỉ còn lại hai bên." Trấp Tông không hỏi cụ thể lấy như thế nào, những chuyện đó đều là không quan trọng, kế hoạch này cùng với năm đó khi Trấp Lang còn sống, cũng có chỗ không bàn mà hợp.
Họ Trấp từ trước đến nay luôn có dã tâm, rất nhiều thế hệ đều ôm quyết tâm trở lại Trung Nguyên.
"Không sai." Khương Hằng nói, "Sau khi có được hai nước Lương Trịnh, thiên hạ chỉ còn có Nam Bắc, mà không còn năm mảnh đất.
Kế tiếp, chính là làm thế nào để giải quyết vấn đề khó nhằn của Lạc Dương.
Theo như ta thấy, xưng đế Nam Bắc vẫn còn không thỏa đáng."
Ánh mắt Trấp Tông trở nên sắc bén lên, Khương Hằng nhìn chăm chú hai mắt y, nói: "Tốt nhất là tìm một hậu nhân người nhà họ Cơ, nâng đỡ người này kế nhiệm vị trí thiên tử, do Ung Vương làm nhiếp chính, nhưng mà cụ thể như thế nào, còn phải xem tình huống lúc đó."
Trấp Tông không tỏ ý kiến.
"Sau đó, kích động nhà họ Lý nội loạn," Khương Hằng nói, "Ủng hộ bọn họ tuyên chiến với nước Dĩnh, lại thông qua liên hôn, thông qua thương mại mà khống chế nước Đại."
"Cái quá trình này có lẽ sẽ kéo dài đến mười năm, hai mươi năm." Khương Hằng lại nói, "Tương tự, cũng như quá trình từng bước xâm lấn phía Nam Trường Giang, đến lúc đó Tung huyện sẽ trở thành tiền tuyến tiếp giáp với Dĩnh, không biết Ung Vương, thậm chí cả đời này của ta, có thể tận mắt chứng kiến ngày trận chiến đó mở ra hay không."
"Khi nào mới có thể cùng Dĩnh quốc khai chiến?" Trấp Tông nói.
Vấn đề này rất khó trả lời, nhưng Khương Hằng vẫn đưa ra đáp án một cách trôi chảy.
"Chỉ cần nước Đại vẫn nằm trong sự khống chế của Ung," Khương Hằng nói, "Thì ngày khai chiến sẽ không xa."
"Thời điểm chính xác." Trấp Tông nói.
"Khi toàn cảnh lương thuế nước Ung, ngang bằng cùng lương thuế nước Dĩnh." Khương Hằng đưa ra một cái thời cơ chuẩn xác, "Vẫn là câu nói kia, cho dù mạo hiểm tấn công đất Dĩnh, cho dù lấy được tới tay rồi, cũng không thống trị được lâu dài.
Ngài cần có thuỷ quân (quân đánh dưới nước) cùng lục quân (quân đánh trên đất liền), nếu không có thực lực nghiền áp cả nước, trận chiến này không thể dễ dàng mở ra."
"Khi nào có thể đạt được?" Trấp Tông vẫn cứ hỏi.
"Còn phải xem biện pháp chính trị thi hành," Khương Hằng nói, "Nhanh mà nói, mười hoặc hai mươi năm.
Chậm mà nói, một trăm năm.
Với tiền đề là, vương đô của ngươi không phát sinh nội loạn."
Trấp Tông nói: "Cô Vương có lòng tin, chỉ cần đoạt lại Ngọc Bích quan, liền có thể giống như gió mạnh quét lá rụng, thổi quét toàn bộ Thần Châu."
"Ta cũng có lòng tin," Khương Hằng nhướng mày nói, "Nhưng lấy phương thức này lấy được Thần Châu, cũng không dành được lòng người.
Vương triều của ngươi không có khả năng lâu dài, sau hai đời, chắc chắn phản loạn, đến lúc đó thiên hạ sẽ khôi phục trở lại thế cục thiên hạ tranh đấu."
Trấp Tông không có trả lời, trầm ngâm không nói, lời nói của Khương Hằng, chính là định ra ván cờ thiên hạ trong tương lai cho y, trước đó ở thế hệ cha của Trấp Tông, Quản Ngụy đã đề xuất khái quát.
Dựa theo ván cờ này đi từng bước một, có lẽ sẽ có biến hóa, tương lai đại khái đã có thể đoán trước được.
Phụ thân khi còn sống thường nói y thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, từ trước đến nay Trấp Tông xác thật là luôn không muốn kiên nhẫn nghĩ về một cái mục tiêu xa xôi như vậy, thậm chí còn phải để lại cho con trai mình, ai có thể chấp nhận được? Sự nghiệp vĩ đại thống nhất thiên hạ, y chỉ hy vọng hoàn thành ở trong tay mình.
Nhưng lời nói của Khương Hằng, còn làm tăng thêm dã tâm của Ung quốc nhiều năm qua, thiên hạ năm đó đầy rẫy những anh hùng hào kiệt, Lương Trọng Văn, Trịnh Tử Lư, Đại Công Tử Thắng, Dĩnh Trường Lăng Quân......!Đều là không có bất kỳ một người nào không phải là người xuất sắc trong thiên hạ.
Được gọi là thần quân vô song Trọng Văn, càng là kình địch của Trấp Tông.
Ai có thể nghĩ đến, cuối cùng gã lại chết bởi Cảnh Uyên ám sát? Bốn nước hiện giờ nhân tài suy bại, đều nhờ Cầm Minh Thiên Hạ ban tặng, Ung quốc giấu tài trăm năm, tới hiện giờ, xem như có thể đường đường chính chính tham dự cuộc đua Trung Nguyên.
Chỉ là thời gian còn lại của y thật sự không nhiều lắm, Trấp Tông đã hơn bốn mươi tuổi, muốn khi còn sống thực hiện được khát vọng thống nhất thiên hạ, liền cần phải tự mình kéo lên chiến xe này, nhẫn nhục chịu khó, một đường kéo nó về phía trước.
"Nên để con ta cũng nghe một chút suy nghĩ của ngươi." Trấp Tông cuối cùng nói, đồng thời phát hiện Cảnh Thự không biết khi nào đã đi tới bên người Khương Hằng, y tự suy nghĩ đã một lúc, thậm chí không có phát hiện Cảnh Thự.
"Dù sao luôn có cơ hội," Trấp Tông nói, "Cứ như vậy đi."
Khương Hằng nghe vậy biết chính mình đã qua cửa ải đầu tiên.
"Ngày mai ta phải về sư môn một chuyến, lấy một món đồ," Khương Hằng nói, "Để ta mang theo ca ta đi.
Nhưng nếu đã đồng ý với ngươi rồi, thì ta sẽ tới Lạc Nhạn, tuyệt sẽ không nuốt lời."
"Ta ngược lại không sợ ngươi nuốt lời," Trấp Tông nói, "Mang Giới Khuê cùng đi, dù sao tình cảnh hai ngươi còn rất nguy hiểm."
"Không cần," Khương Hằng cười nói, "Ca ta sẽ bảo hộ ta."
"Nói cũng phải," Trấp Tông nở nụ cười, nói, "Ngay cả Lý Hoành cũng thua ở dưới kiếm của hắn, ở Chung Sơn một trận thành danh.
Ta chờ mong ngươi có thể cho ta một câu trả lời khác, Khương Hằng."
Khương Hằng đứng dậy: "Đây là đàn của cha ta, vậy cho ta đi."
"Tự nhiên." Trấp Tông nói, "Ta từng phái người đi đến Tầm Đông, sửa chữa lại ngôi nhà của các ngươi lớn lên khi còn nhỏ, ở trong phế tích bị đốt cháy tìm được nó, vốn là mang cho Trấp Miểu, chờ mong hắn hôm nay thấy cái đàn này, có thể ghi nhớ chút tình cảm này của ta."
"Một cái đàn dù có nhiều tình cảm hơn nữa," Khương Hằng nói, "Cũng không thể nào so sánh được với người?"
Trấp Tông đứng dậy, Khương Hằng ôm đàn, hơi hành lễ, như mười sáu năm trước, ở trong đêm trăng thanh gió mát Cảnh Uyên từ biệt Trấp Tông.
Xuân về hoa nở,