Hôm sau, Khương Hằng bởi vì thiếu ngủ mà ngáp liên tục, đêm qua lại có chút cảm lạnh, đánh hắt xì mấy cái.
Cảnh Thự lại một đêm ngủ đến rất ngon, mấy tháng nay khó lắm mới được một lần ngủ trên giường của mình, nửa đêm ngủ say sau đó thậm chí đã đem ý nghĩ muốn tới bồi Khương Hằng quên đến không còn một mảnh.
Điều này làm hắn không khỏi có chút áy náy, nói: "Ngươi rất hay đá chăn, không được, buổi tối hôm nay ta phải dọn lại đây."
Khương Hằng trừng mắt liếc nhìn Giới Khuê ở bên cạnh một cái, thầm nghĩ đều là chuyện tốt ngươi làm.
"Ngươi đi làm việc của ngươi đi," Khương Hằng cùng Cảnh Thự ở trong phòng dùng qua cơm sáng, xuyên qua hành lang dài, nói, "Lúc trước ở Lạc Dương cũng không thấy ngươi mỗi ngày ở trong phòng, Ngọc Bích quan thì sao?"
Cảnh Thự ngủ đến vai đau cổ đau, đã có một đoạn thời gian không hoạt động, Khương Hằng cũng ngủ đến đau đầu, hôm nay thức dậy, hắn liền muốn bắt đầu đi Đông Cung, hiệp trợ Thái Tử Lung xử lý chính vụ.
"Khuya ngày hôm qua, đi đâu vậy?" Trấp Lăng đang cùng Tằng Vũ nói chuyện, thấy ba người đi tới, liền đối Khương Hằng hỏi.
Khương Hằng đáp: "Đi ngắm trăng." Trong lòng biết đêm qua Giới Khuê bắt cóc hắn chạy ra ngoài thành, người khác không biết, nhưng Trấp Lăng chắc là rõ ràng, nhất cử nhất động trong cung đều không thể gạt được nàng.
Trấp Lăng ném quyển sách kia về cho hắn, Khương Hằng mở ra nhìn, chỉ thấy trong đó có mấy chỗ được cải biến, biết Trấp Lăng đang bảo hộ mình, có vài lời nói, không thể nói quá rõ ràng.
"Trấp Miểu đi cùng ta một chuyến." Trấp Lăng nhìn Cảnh Thự nói.
Cảnh Thự mờ mịt nói: "Làm cái gì?"
"Ngươi nói gì?!" Giọng Trấp Lăng hơi lớn chút, nhìn dáng vẻ là muốn giáo huấn người, Khương Hằng liền đẩy hắn một chút, bảo hắn nhanh nhanh cút đi.
Đây là ngày đầu tiên hắn vào Đông Cung nhậm chức, Thái Tử Lung mới vừa tỉnh ngủ ngáp dài, cung nhân dọn dẹp trong điện, đặt lên chậu than, trời đã lạnh dần, Khương Hằng lại là người đến đầu tiên.
Hắn đã thật lâu không có chính thức tham chính, cho dù ở trong cung Thái Tử Linh trữ quân nước Trịnh, cũng chỉ là lấy thân phận môn khách, lần cuối cùng đảm nhiệm quan viên, đã là 5 năm trước, ở Lạc Dương.
"Tới sớm như vậy," Thái Tử Lung nhìn hắn nói, "Còn muốn mời ngươi lại đây cùng nhau dùng điểm tâm."
Khương Hằng nhìn án kỷ bên dưới Thái Tử Lung, tâm phúc Đông Cung tổng cộng mười bốn người, mười bốn người này, tương lai sẽ là quyền thần trong triều đình của tân Vương, sau khi Trấp Tông thoái vị.
Thái Tử ngồi ở giữa trên chỗ cao bậc thứ ba, bên trái phân biệt là Thái Phó Thái Tử Lục Ký, Thiếu Phó Thái Tử Tằng Vanh, Thiếu Sư Thái Tử Chu Du cùng một loạt quan văn, phía bên phải lại là Cảnh Thự cùng chỗ ngồi tất cả võ quan.
"Ngươi ngồi chỗ này." Thái Tử Lung chỉ một bên bên cạnh chính mình, đặt một án kỉ, ý bảo vị trí của hắn.
Khương Hằng thật sự là thụ sủng nhược kinh, vị trí của hắn được đặt ở phía trên toàn bộ quan viên văn võ, ngồi gần với Thái Tử Lung, ở bậc thứ hai.
"Phụ vương chỉ định." Thái Tử Lung cười nói, "Ngồi đi, không cần quá câu nệ quy củ."
Khương Hằng liền gật gật đầu, lại không có ngồi, hỏi: "Luật mới hồ sơ văn kiện ở đâu?"
Thái Tử Lung mở ra hộp đồ ăn, bắt đầu ăn cơm sáng, đáp: "Ở trên giá phía Đông."
Khương Hằng thoáng nhìn Thái Tử Lung, thấy trong hộp đồ ăn chỉ có ba món ăn nhẹ cùng bột nhào theo mùa tháng mười, cuộc sống vương thất của nước Ung, so sánh với bốn nước phương Nam, đã có thể dùng từ "đơn giản" tới hình dung.
Phương Bắc trời giá rét, vật tư thiếu thốn, nghĩ đến nhiều năm thèm muốn Trung Nguyên như vậy, cũng là chuyện thường.
"Làm sao vậy?" Thái Tử Lung thấy thần sắc Khương Hằng không đúng.
"Hồ sơ văn kiện nơi này của ngươi sao lại lộn xộn như vậy?" Khương Hằng quả thực dở khóc dở cười.
Thái Tử Lung hơi xấu hổ, Khương Hằng quả thực muốn đem toàn bộ cái giá tàng cuốn Đông Cung đẩy ngã, sai người một lần nữa lại đây phân chia một lần.
"Tả tướng cũng nói như vậy." Thái Tử Lung chỉ phải nhận sai, "Là ta sai."
Mỗi một chính lệnh vừa phải có ý kiến của bộ môn triều đình, lại có ý kiến Đông Cung phúc đáp, sau đó còn có ý kiến của Lục Ký cùng Quản Ngụy thẩm duyệt, tiếp theo là Trấp Tông "Đã duyệt", duyệt xong trả về, chính là do Đông Cung lải nhải thi hành bàn bạc, mọi người bổ sung một hai câu ở trên tấu chương, Tả Hữu tướng lại duyệt, Trấp Tông lại phê, giũ ra một bức tấu cuốn, quả thực dài giống như bản đồ giang sơn ngàn dặm.
Khương Hằng nói: "Cần phải đơn giản hoá quá trình, ta thay ngươi ngẫm lại đi."
Thái Tử Lung nói: "Cô cô cũng nói chúng ta quá dong dài."
Đây là truyền thống nước Ung, năm đó khi Ung Hầu ở Lạc Nhạn dựng nước, lưu trình này là thích hợp nhất, dù sao cũng có thể suy xét đến các mặt kiến nghị, nhưng mà quốc thổ cùng chính vụ nước Ung hiện giờ, so với ngày xưa đã hơn xa rất nhiều, nếu còn tiếp tục sử dụng biện pháp cũ, chỉ có thể trì hoãn thời cơ.
Phụ tá Đông Cung lục tục tới, người so với nước Trịnh ít hơn, nhưng đều là nhân vật lợi hại, đi vào hành lễ với Thái Tử Lung trước, Thái Tử Lung ăn được một nửa liền thu hộp đồ ăn, Khương Hằng ôm một đống quyển sách, đến trước vị trí của mình ngồi xuống.
"Ngày hôm qua trên Lưu Hoa Điện, Khương Thái Sử ắt hẳn mọi người đều đã biết." Thái Tử Lung nói.
Khương Hằng từ trong quyển sách ngẩng đầu lên, hướng mọi người hơi chắp tay.
Chỗ của Lục Ký kia chính là trống không, Hữu tướng rất ít tới Đông Cung, người dẫn đầu phụ tá tự nhiên là Tằng Vanh.
Tằng Vanh thần sắc như thường, nhìn hắn cười cười, vẫn chưa đối với Khương Hằng được đãi ngộ vượt mức bình thường thể hiện sự bất mãn.
"Bắt đầu từ ngày hôm nay," Thái Tử Lung nói, "Đông Cung phải bắt đầu chuẩn bị biến pháp đầu xuân, kỳ hạn ba tháng, vừa phải nghĩ ra, vừa cần phải nghị quyết, còn phải trình lên duyệt lại, trước đầu xuân phải làm nhiều như vậy, công việc bận rộn, các khanh làm hết sức là được."
Thái Tử Lung nói chuyện từ trước đến nay thực ôn hòa, không có khí thế "Nhất định phải hoàn thành" của Trấp Tông, nhưng tất cả phụ tá cũng không có không vâng theo.
Tằng Vanh nói: "Hôm qua nghe Khương đại nhân nói chuyện, làm ta nghĩ tới không ít, suốt đêm đã suy xét qua, đều cảm thấy việc này rắc rối phức tạp, không biết nên bắt đầu từ đâu."
Chu Du ngày ấy ở nước Đại từng bị Khương Hằng đắc tội, hiển nhiên hiện giờ trong lòng vẫn còn bất mãn, nhưng nể tình Khương Hằng đứng về phía Đông Cung, tạm thời cùng hai nhà Tằng Chu ở cùng một trận tuyến, không tiện phát tác.
Nhưng nếu Cảnh Thự không ở đây, mở miệng đâm hắn vài câu nhưng thật ra không thành vấn đề.
"Khương đại nhân nói vậy sớm đã có chủ ý đi?" Chu Du cười nói, "Nói không chừng nửa năm đi du lịch này, trên đường đều đã an bài ổn thỏa."
Mọi người muốn cười lại không dám cười, nếu Khương Hằng thực sự lấy ra một phần đề xuất biến pháp, bọn họ liền không có chuyện gì, quá mức nổi bật, nhất định sẽ bị đàn áp.
"Không," Khương Hằng thản nhiên nói, "Không có, chuyến đi du lịch này, các vị đại nhân đang ngồi đều đã làm, ta bất quá là trở về mảnh đất trước đây cha ta sinh sống, nhân cơ hội chơi bời lêu lổng một phen mà thôi."
Lời này vừa ra, mọi người bỗng nhiên liền nhớ tới, một chuyện trước đó vẫn luôn xem nhẹ.
Khương Hằng ngoại trừ thân là quan Thái Sử, còn có một thân phận quan trọng khác —— hắn là con trai Cảnh Uyên.
Cảnh Thự đã tiến vào vương thất, Khương Hằng chính thức là truyền nhân duy nhất của nhà họ Cảnh, cũng là đích trưởng tử trên danh nghĩa.
Bốn đại gia tộc nước Ung, Cảnh Vệ Chu Tằng, đều là gia tộc Phong Hầu Sĩ Phu, Cảnh gia tuy nhân khẩu không nhiều, lại không có đất phong, nhưng không thể che giấu đi thân phận danh môn vọng tộc, hơn nữa mẫu thân Khương Chiêu còn xuất thân là dòng dõi đại quý tộc đất Việt cùng Khương thái hậu.
Nguyên nhân chính là Cảnh gia không có đất phong, cho nên quan hệ với vương tộc, còn sâu sắc hơn ba tộc còn lại.
Huống chi Cảnh Uyên còn là "Quốc sĩ", triều dã nước Ung không có gì để báo đáp, công lao hiện giờ đều chỉ có thể do con cháu kế thừa, cho dù Khương Hằng là một kẻ ngu ngốc, họ Trấp cũng cần thiết phong hầu cho hắn, cho hắn đất phong giống như vậy, nuôi dưỡng hậu nhân của hắn từ đời này sang đời khác.
Khương Hằng đang muốn ám chỉ mọi người, hắn chưa từng cường điệu xuất thân chính mình, cũng không phải bởi vì hắn không có xuất thân, mà chỉ là hắn không muốn lấy ra thân phận áp chế người, luận xuất thân, địa vị của hắn so với bất kỳ một người nào ở đây đều không thấp hơn.
Triều thần nửa năm này, đúng là bị Khương Hằng lăn lộn đến đầu óc choáng váng, nguyên nhân bởi vì thanh danh của một mình hắn đã thật sự quá vang dội, dẫn tới mọi người thế nhưng nhất thời đã quên mất thân phận của hắn.
Tằng Vanh nhớ tới những lời phụ thân đánh giá về hắn, bảo y vô luận như thế nào, nhất định phải cùng Khương Hằng trở thành bằng hữu, tuyệt không thể trở thành địch nhân.
Giả như đi tới hoàn cảnh không thể không là địch, liền phải không từ thủ đoạn diệt trừ hắn, nếu không hậu