Bá tánh nước Ung cũng giống như Lạc Dương, ngày ăn hai bữa, trong cung vẫn có chuẩn bị đồ ăn nhẹ đơn giản, Thái Tử Lung ở dưới hành lang cùng Khương Hằng vội vàng dùng qua, sau giờ ngọ lại có hội nghị quân vụ do Trấp Tông triệu ra, Khương Hằng vốn không có tư cách tham gia, lại bởi vì Thái Tử Lung kiên trì, bị mang theo đi vào trước thư phòng.
Giới Khuê lại nhắm mắt đi theo đuôi, không rên một tiếng, giống như quỷ hồn.
Thái Tử Lung thấy gã đi theo Khương Hằng, lại nghĩ tới những ngày trước đây đi theo lưng mình một tấc cũng không rời, ngay lập tức cảm thấy không được tự nhiên, chỉ phải làm như không nhìn thấy.
"Ngươi làm sao viết lên tên bọn họ?" Thái Tử Lung hỏi Khương Hằng.
Khương Hằng đáp: "Khi ta đi du lịch, ta đã từng hỏi qua ca ca kỹ càng tỉ mỉ, xuất thân các vị đại nhân Đông Cung, những việc ngày thường phụ trách xử lý."
"Một kẻ cũng không xót." Thái Tử Lung không khỏi tán thưởng nói, "Ngươi thật sự so với ta còn hiểu rõ Đông Cung, thuật nhìn người này, là sư môn ngươi dạy sao?"
Khương Hằng đáp: "Xem như là vậy đi, nhưng cũng không thể cho rằng tính sẵn trong lòng, dù sao khó thăm dò nhất trên đời này, chính là lòng người."
"Không sai," Thái Tử Lung gật đầu nói, "Lòng người là biến số duy nhất trên đời này."
"Điện hạ," Khương Hằng nói, "Về biến pháp, ngài ắt hẳn cũng rõ ràng.
Sau khi nắm được một sự kiện, trước làm cái gì, sau làm cái gì, xé chẵn ra lẻ, làm từng bước."
Thái Tử Lung trầm ngâm một lát, nói: "Quản Tướng lúc trước cũng thường thường nói như vậy, mọi việc trước làm cái gì, sau làm cái gì, trong lòng phải rõ ràng, trị một nước cùng nấu cao lương mỹ vị, cũng không có gì khác nhau.
Hôm nay nhìn ngươi đem bọn họ an bài đến rõ ràng, thật sự làm trong lòng ta hổ thẹn, ta lại không nghĩ tới dùng biện pháp này."
Lời nói của Thái Tử Lung nhưng thật ra là lời nói thật, chuyện hôm nay Khương Hằng làm y cảm thấy giống Quản Ngụy, Quản Ngụy mọi việc chính là thong thả ung dung như này, không chút hoang mang, hết thảy đều là khí thế nằm trong lòng bàn tay, Thái Tử Lung học lâu như vậy, nhưng mỗi lần tới lúc sử dụng, đều không thể đạt tới chân chính là học đi đôi với hành.
"Điện hạ không cần tự trách." Khương Hằng cười nói, "Ta cũng suy xét thời gian ước chừng nửa năm đâu, dù sao biến pháp liên quan đến cơ nghiệp thiên thu Đại Ung, phàm là quốc quân, cũng không có mấy ngưởi trải qua loại sự tình này, ngươi chỉ cần học được dùng người, tin tưởng người, sau đó làm người ngươi tin tưởng không tạo phản, liền đã thành công, chính vụ đều tự tay làm lấy, sớm hay muộn cũng phải mệt chết."
Thái Tử Lung từ nhỏ chính là dựa theo tiêu chuẩn quốc quân bồi dưỡng, làm quốc quân nói khó thì khó, nói đơn giản, cũng rất đơn giản.
Giỏi dùng người ưu tú, cũng giỏi dỗ bọn họ, lấy danh nghĩa quốc quân uỷ quyền, hạn quyền, kiểm soát cân bằng bá quan, làm cho bọn họ không tạo phản, liền đã thành công.
Khương Hằng lại áp dụng những gì mình học được vào thực tế, so với "Quốc quân" cấp bậc càng thâm thuý phức tạp hơn một tầng, từ nhỏ khi ở Lạc Dương liền đã lấy thiên tử Cơ Tuần làm đối tượng học tập, tới Hải Các, lại tiến thêm một bước.
Thái Tử Lung được dạy dỗ quản lý một quốc gia như thế nào, Khương Hằng học được, lại là quản lý toàn bộ thiên hạ.
"Có khi ta cảm thấy ngươi ngược lại không giống biểu đệ ta," Thái Tử Lung duỗi tay, nhéo nhéo lỗ tai Khương Hằng, cười nói, "Giống đệ ruột ta."
Khương Hằng không ngờ được Thái Tử Lung lại làm ra cử chỉ thân mật như thế này, mặt lập tức đỏ lên, cũng không thể giống như Cảnh Thự đẩy y ra, chỉ phải tiếp nhận thôi.
"Chờ lát nữa phụ vương sẽ thảo luận trận chiến Ngọc Bích quan," Thái Tử Lung nói, "Lục Ký, Vệ Trác bọn họ đều ở đó, ngươi có cái gì muốn nói, đều có thể nói thẳng, nhưng cần phải để tâm mặt mũi Vệ tướng quân......"
Khương Hằng không tính toán ở trước mặt các lão thần nói quá nhiều, bỗng nhiên trong lòng nổi lên ý tưởng, đối Thái Tử Lung nhỏ giọng nói nói mấy câu.
Trên mặt Thái Tử Lung hiện vẻ nghi hoặc, sau đó mở to hai mắt, nở nụ cười.
"Lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì?" Trấp Lăng từ trong điện đi ra, nhíu mày nói.
Thái Tử Lung lập tức cùng Khương Hằng tách ra, nói: "Đi thôi."
Cuộc hội nghị quốc sự thứ hai chính thức mở ra, Trấp Tông, Cảnh Thự, Vệ Trác, Quản Ngụy, Lục Ký, Tằng Vũ, Trấp Lăng tất cả đều có mặt, ngoại trừ cái này, còn có vài vị Trọng tướng quân đội, bao gồm bà con với Chu gia Điền Vinh, cùng hai gã đệ tử thân truyền của Vệ Trác.
"Chờ các ngươi bao lâu rồi?" Trấp Tông hiển nhiên đang tức giận, nói.
"Buổi sáng thương nghị chi tiết biến pháp," Thái Tử Lung nói, "Trì hoãn một chút thời gian, phụ vương bớt giận."
"Thôi." Trấp Tông nói, "Điền Vinh đem kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch trận chiến Ngọc Bích quan nói một chút."
Điền Vinh liền đối Thái Tử Lung cùng Khương Hằng tới muộn đơn giản rõ ràng nói tóm tắt, giải thích nhiệm vụ kế hoạch, trước mắt Quản Ngụy đề nghị là phái ra kỳ binh đóng giữ Tung huyện, tiến công biệt cung lão Trịnh vương đất Việt, Thái Tử Linh khống chế Ngọc Bích quan nhất định phải quay về tiếp viện, đến lúc đó có thể bất ngờ tập kích Ngọc Bích quan.
Nhưng muốn thúc đẩy kế này, liền gặp phải ba cái vấn đề: Đầu tiên, cần phải có người đến Tung huyện điều động quân đội.
Tiếp theo, Ung Quân Tung huyện chỉ có hai vạn người, vạn nhất đánh không xong đất Việt, lâm vào giằng co, cánh kỳ binh cuối cùng này cũng không dùng được.
Thứ ba, nếu Thái Tử Linh không cứu cha mình thì sao? Rất có khả năng, dù sao Trịnh vương cũng sắp chết.
"Y không có khả năng không cứu," Sau khi Thái Tử Lung nghe xong, nói, "Triệu Linh không thể cõng cái danh bất hiếu này."
Trấp Tông gật đầu, hắn xác thật cảm thấy Triệu Linh chắc chắn sẽ cứu.
Như vậy hắn đang phiền não cái gì? Khương Hằng quan sát Trấp Tông, phỏng đoán dựa vào binh lực trước mắt, muốn đánh hạ Ngọc Bích quan có lẽ còn chưa đủ, cần thiết có kỳ binh phối hợp.
Nhưng hai vạn quân đội Tung huyện này, đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, các quốc gia đều hết sức đề phòng, cho dù Cảnh Thự tự mình trở về mang binh, phàm là vừa xuất động, liền sẽ lọt vào mục tiêu các quốc gia còn lại liên thủ tiêu diệt.
Đến lúc đó Trấp Tông ngay cả một quân cờ Trung Nguyên cũng không còn.
"Ngươi thì sao?" Trấp Tông nhìn Khương Hằng nói, "Ngươi có diệu kế gì, nói ra nghe một chút?"
Mọi người đều nhìn Khương Hằng, Khương Hằng nghĩ nghĩ, cười nói: "Vô kế khả thi."
Khương Hằng nhìn về phía Thái Tử Lung, Thái Tử Lung trầm ngâm một lát, nhìn về phía Cảnh Thự.
Cảnh Thự hiểu ý nói: "Ta có thể trở về mang binh, đem Hằng Nhi phái cho ta, chỉ cần lộ tuyến hành quân thoả đáng, ta có sáu phần nắm chắc có thể đánh hạ đất Việt."
"Nhưng ngươi cũng có bốn phần nguy hiểm," Trấp Lăng nói, "Sẽ bị vây ở ba thành Tầm Dương."
Quản Ngụy nói: "Chúng ta còn gặp phải một vấn đề khác, giả như trận chiến Ngọc Bích quan không thể giải quyết nhanh, thành Lạc Nhạn liền ắt phải cuồn cuộn không dứt, phái ra tiếp viện, đến lúc đó sẽ tạo thành binh lực trong nước trống rỗng."
"Người Phong Nhung có thể thủ vệ đô thành." Thái Tử Lung nói.
"Đem vương đô giao cho người Phong Nhung," Trấp Tông nói, "Ngươi yên tâm? Đến lúc đó cô Vương là phải đích thân xuất chinh."
Không chỉ có Trấp Tông, toàn bộ tướng lãnh đều phải điều động, Cảnh Thự phải vào quan điều binh, Trấp Lăng tiên phong, Trấp Tông suất lĩnh chủ lực, Điền Vinh phụ trách tiếp viện cùng hậu vệ, Tằng Vũ thủ vệ vương đô.
Dù sao Ngọc Bích quan đối với nước Ung mà nói quá trọng yếu, mà người khởi xướng liền đứng ở trước mặt, rất có ý vui sướng khi người gặp họa.
Vệ Trác nói: "Lúc trước mất Ngọc Bích quan, quả thực là hoang đường, Khương Thái Sử liền không nghĩ tới làm thế nào để cứu lại?"
Thái Tử Lung ngay lập tức thay đổi sắc mặt, Vệ Trác giáp mặt công kích Khương Hằng, y cần phải ra mặt bảo vệ, tuyệt không thể để Khương Hằng bị khi dễ.
"Quan ải quan trọng như vậy," Thái Tử Lung không khách khí mà nói, "Thế nhưng bởi vì phụ vương bị ám sát, nói mất liền mất.
Ta nghĩ Vệ đại nhân mới là người nên kiểm điểm lại kia."
Trấp Tông: "......"
Đây là lần đầu tiên Trấp Tông thấy con trai ruột mình cường ngạnh như thế, hắn vẫn luôn hy vọng