Chạng vạng tối, Khương Hằng lại nói với Thái Tử Lung: "Điện hạ, ngài có thể bồi ta xuất cung một chuyến hay không?"
Thái Tử Lung không hỏi đi chỗ nào, nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi."
"Lại đi đâu? Phải dùng cơm chiều," Cảnh Thự đã cả ngày không cùng Khương Hằng nói một lời, nói, "Ta cũng đi."
Lúc này Trấp Tông cùng quần thần đi ra, liếc nhìn Khương Hằng một cái, trong lòng sáng như tuyết, kế sách nhất định là hắn đề nghị, nhưng lời này ai cũng không thể nói, chỉ có thể mượn Thái Tử Lung ra mặt nói, dù sao thân phận y là người thừa kế.
Trấp Tông nhìn Khương Hằng, bỗng nhiên lại nghĩ tới một người khác, người kia vốn nên là thê tử hắn Khương Chiêu.
Năm đó Khương Chiêu cho dù như thế nào cũng không muốn gả cho hắn, thật sự làm hắn tức giận, lúc nào cũng châm chọc mỉa mai hắn, làm cho hắn đối với Khương Chiêu không hề có hảo cảm.
Đứa nhỏ này là Khương Chiêu nuôi lớn, tựa như tới đòi nợ hắn, vẻ mặt kia quả thực không khác gì nhau.
"Tân pháp tiến triển như thế nào?" Trấp Tông từ trên cao nhìn xuống, nhìn ba thiếu niên.
"Rất nhanh liền sẽ có manh mối." Thái Tử Lung nói.
Sắc mặt Trấp Tông hòa hoãn một chút, nói: "Ngày mai không cần tới, Trấp Miểu không có việc gì liền đợi ở Đông Cung đi."
Cảnh Thự chính là cầu mà không được.
"Ta phát hiện từ sau khi ta tiến cung," Khương Hằng cười nói, "Liền luôn chọc y tức giận, nói cái gì làm y tức giận cái đó."
Thái Tử Lung nói: "Lời là ta nói, không phải ngươi, ngươi đừng sợ."
Cảnh Thự thay đổi một thân thường phục đi ra, đáp: "Biện pháp rất tốt, có cái gì không thể nói?"
Cảnh Thự trước nay đã không để ý Kim Tỉ kia, trong mắt hắn quả thực chính là một khối phế liệu, hành động cướp đoạt nó, mới là không thể hiểu được.
"Đi đâu?" Thái Tử Lung hỏi.
Khương Hằng nói: "Ngoại vụ ngoại tộc."
Thái Tử Lung minh bạch, quả nhiên, Khương Hằng đem hắn đưa tới khách điếm trong thành, dẫn hắn đi gặp Sơn Trạch.
Mấy ngày qua, vết thương Sơn Trạch đã khá hơn, khi thấy Thái Tử Lung vội quỳ lạy hành lễ.
Thái Tử Lung thở dài, nói: "Sơn khanh."
Khương Hằng đem Sơn Trạch giấu trong một khách điếm khuất ở trong thành, đầu mùa đông ánh sáng lờ mờ, Sơn Trạch bệnh lâu chưa khỏi, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, nỗ lực chống đỡ muốn hành lễ với Thái Tử, Thái Tử vội tiến lên ý bảo không cần phải đa lễ.
Thái Tử Lung nhớ lại chuyện cũ, luôn cảm thấy y hẳn là đã gặp qua Sơn Trạch, có lẽ ở khi mình còn rất nhỏ.
Nhưng toàn bộ mọi chuyện, hắn đều nhớ không rõ.
Y sớm biết Sơn Trạch có danh hào "Đệ nhất mỹ nam tử Tái ngoại", nhưng ở trong ấn tượng ban đầu của y, Sơn Trạch từ trước đến nay là Man tộc tái ngoại cường tráng, ắt hẳn sẽ không đến mức mong manh yếu đuối như thế.
Sắc mặt Sơn Trạch tái nhợt, hiển nhiên là đã bị tra tấn một thời gian, lại bởi vì ở trong thủy lao lâu ngày, mắc bệnh phong thấp nghiêm trọng, khí chất ốm yếu kia, nhất thời thế nhưng làm Thái Tử Lung sinh ra sự đồng tình.
Thái Tử Lung cùng Sơn Trạch ngơ ngẩn đối diện, hai người sau một lúc lâu không nói chuyện.
Khương Hằng không có đánh vỡ bầu không khí yên lặng này, chỉ cùng Cảnh Thự ở một bên an tĩnh mà ngồi.
"Lang điện hạ." Sơn Trạch nói.
"Chúng ta đã gặp mặt sao?" Thái Tử Lung rốt cuộc nói ra một câu như vậy.
"Có một lần," Sơn Trạch nói, "Ngày ngài được phong trữ quân."
"Lúc bảy tuổi." Thái Tử Lung nhớ tới chuyện cũ mông lung.
Sơn Trạch thấp giọng nói: "Ta cùng với Thủy Tuấn ở trong đám khách khứa, xa xa mà thấy ngài một lần."
"Hiện trường chắc hẳn thực long trọng." Hiện giờ Khương Hằng đã có biết sử Ung, biết Thái Tử Lung phong trữ, chính là chuyện trọng đại của nước Ung, mấy năm đầu tiên là Trấp Lang rời khỏi nhân thế, sau đó lại là vương hậu Khương Tình bỏ mình, Cảnh Uyên Cầm Minh Thiên Hạ, dẫn tới huyết thù bốn nước.
Quốc gia phương Bắc bị mây đen che phủ, vương tộc họ Trấp cần phải củng cố lòng tin của bá tánh, vì thế Trấp Lung phong trữ, trở thành một sự kiện trọng đại.
Sơn Trạch chậm rãi nói: "Còn nhớ rõ năm ấy phong trữ, nghe thấy điện hạ tuyên đọc thư tế thiên, nháy mắt, đã qua rất nhiều năm."
Thái Tử Lung lâm vào trầm tư, sau một hồi, chậm rãi nói: "Trên cáo trời cao, dưới xin hoàng thổ."
"Ta sẽ cống hiến toàn bộ những gì được học cả đời vì quốc gia này."
"Ta sẽ coi vạn dân thiên hạ là con cháu ta."
"Ta sẽ cùng bá tánh cùng buồn, cùng bá tánh cùng vui."
"Đất đai của ta cũng tức là đất đai của bá tánh, khi ta không có gì cả, ta đoạt được, tức là bá tánh đoạt được."
"Con dân sinh sống trên mảnh đất này, không phân tộc duệ, không phân giàu nghèo sang hèn, ta sẽ cùng các ngươi cùng tiến cùng lùi, cùng sống cùng chết."
"Ta sẽ dẫn dắt Đại Ung thậm chí thiên hạ, đi đến thái bình thịnh thế, tương lai huy hoàng."
Khương Hằng không biết công văn khi nước Ung phong trữ tế cáo trời đất, là hình thức như thế này, dựa theo lễ Tấn cùng tế văn, các quốc gia thậm chí họ Cơ lập trữ, cáo trời đất đều sử dụng cổ ngữ hết sức tối nghĩa, khi tế thiên người đọc sách muốn lý giải còn khó khăn, chứ nói gì đến bá tánh càng là không một câu cũng nghe không hiểu.
Người Ung dùng võ lập quốc, xưa nay cố tình bài xích lễ nghi phiền phức, nghĩ đến cũng là phù hợp với cái nhìn của Trấp Tông.
"Viết rất khá," Khương Hằng nói, "Vị đại nhân nào viết?"
"Ta tự mình viết." Thái Tử Lung có chút ngượng ngùng mà cười cười, nói, "Ta hỏi cô cô, khi tế thiên ta nên nói cái gì.
Nàng nói ngươi muốn nói cái gì, liền nói cái đó, nói vài câu mọi người có thể nghe hiểu."
Sơn Trạch nói: "Khi nghe được điện hạ tuyên đọc thư tế thiên, trong lòng không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang."
Thái Tử Lung trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ta sẽ coi vạn dân thiên hạ là con cháu ta.
Các con dân sinh hoạt ở trên mảnh đất này, không phân tộc duệ, không phân giàu nghèo sang hèn, ta sẽ cùng các ngươi cùng tiến cùng lui, cùng sống cùng chết."
Nói, Thái Tử Lung lại ảm đạm thở dài, hỏi: "Sơn Trạch, ngươi có điều gì muốn nói với ta?"
"Không có," Sơn Trạch cười nói, "Biết điện hạ còn nhớ rõ những lời năm đó, ta liền lại không còn cầu điều gì.
Ta thổi một khúc sáo cho ngài nghe."
Thái Tử Lung nghe vậy ngồi ngay ngắn, Sơn Trạch mang tới một cây sáo xương, ngón tay thon dài ấn lên những lỗ khí, nhẹ nhàng thử thử, liền thổi lên.
Sáo của đất Bắc tên gọi là "Vân Tiêu", dùng một cổ xương cẳng chân người quá cố chế nên, lúc thổi lên âm thanh rất nhỏ, nhưng lại có thể vút thẳng đến trời cao.
Lúc Sơn Trạch vừa thổi lên, trong tiếng sáo kia rõ ràng mang theo sự bi thương, giống như dốc hết toàn bộ những bi thương còn vương vấn trên mảnh đất phương Bắc.
*Vân Tiêu: Tận trời.
Thái Tử Lung nghe xong mở đầu, thế nhưng bất tri bất giác, chảy xuống nước mắt.
Khương Hằng bỗng nhiên đã hiểu thâm ý của Sơn Trạch, dọc đường đi từ Hạo Thành trở về, hắn cùng Sơn Trạch đã lăn qua lộn lại, không ngừng thảo luận, đến tột cùng phải làm sao vì người Để thanh minh nỗi oan khuất này, khôi phục lại chân tướng muộn màng.
Trong đó chuyện quan trọng nhất, chính là nói phục Thái Tử Lung, y sẽ là mấu chốt cho hết thảy mọi vấn đề.
Sơn Trạch chuẩn bị sẵn trong đầu dào dạt thiên ngôn vạn ngữ, chứng cứ tỉ mỉ xác thực, chuẩn bị ngày đầu tiên đến thành Lạc Nhạn liền liều chết kể ra, không màn hậu quả.
Nhưng sau khi Khương Hằng suy nghĩ cặn kẽ, ngăn trở y.
Thái Tử Lung là người như thế nào? Nửa năm này, Khương Hằng hỏi nhiều nhất chính là những lời này, hắn không chỉ có hỏi Giới Khuê, còn hỏi Cảnh Thự.
Cảnh Thự là người cùng trữ quân làm bạn thời gian dài nhất, nhưng Thái Tử Lung làm người như thế nào, chính Cảnh Thự cũng nói không rõ.
Y là một người ưu tú, không phải ưu tú nhất, nhưng lại có sự nhân từ của một vị Vương.
Y lớn lên ở trong thâm cung, được bảo hộ rất tốt, nhưng tính cách một chút cũng không giống Trấp Tông, y thiện lương đơn thuần, thiệt tình hy vọng nước Ung trở nên cường thịnh, các bá tánh có thể có cuộc sống thật tốt.
Y trước sau ở trước mặt Trấp Tông nỗ lực, muốn chứng minh bản thân.
Đây cũng là nguyên nhân cho dù Cảnh Thự kháng cự để Trấp Lung thay thế vị trí "Đệ đệ" của Khương Hằng, nhưng trước nay không có ghét bỏ y, chỉ vì Trấp Lung có một điểm so với Khương Hằng cùng Cảnh Thự trái ngược nhau hoàn toàn, đó chính là y thực nỗ lực.
Vì mục tiêu Trấp Tông chế định cho y mà gian nan nỗ lực, cho dù rất nhiều thời điểm y không thể đảm nhiệm.
Tựa như trận chiến ở Ngọc Bích quan, y quá yêu cầu chứng minh bản thân, yêu cầu đạt được triều thần tán đồng.
Loại nỗ lực này, là Cảnh Thự chưa từng nhìn thấy ở trên người Khương Hằng.
Cảnh Thự cùng Khương Hằng đều thực thoải mái, làm chuyện gì, cũng chỉ cầu không thẹn với lòng.
Như vậy chúng ta có lẽ có thể đổi một cái phương thức khác? Khương Hằng vẫn luôn cho rằng, để Sơn Trạch trần thuật sự thật không làm nên chuyện gì, dù sao người muốn tin