Bên Trịnh thừa tướng lúc này không khí cũng âm lãnh không kém.
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, Trịnh Tông suýt chút nữa phun một búng máu ra.
Lão đưa tay gạt đổ mọi thứ trên bàn, hai mắt âm trầm nổi đầy tia máu.
Tử sĩ mà lão dày công đào tạo cứ như thế mà bị diệt sạch, thử hỏi làm sao không tức giận đây.
Từ khi nào mà tên Lê Văn Quân kia lại lợi hại như vậy chứ? Rốt cuộc hắn đã lén lút ở sau lưng ông lập kế hoạch gì rồi?
Trịnh Tông cứ nắm chặt tay trầm mặc như thế, thuộc hạ thân tín không thấy lão nói gì liền cũng im như thóc đứng ở trong phòng.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng phân phó:
"Chuẩn bị kiệu đi, ta phải tiến cung một chuyến."
Tên thuộc hạ thấy lão không phát tiết tức giận lên người mình thì thở phào nhẹ nhõm, chắp tay cúi người đáp:
"Vâng, thừa tướng!" Sau đó lập tức rời đi.
Bên trong hoàng cung.
Chiêu Dương hoàng hậu nhẹ nhàng gạt lá trà bên miệng chén, đưa lên môi nhấp thử, lại khẽ khàng đặt xuống bàn.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn phụ thân mình vẫn lo lắng bồn chồn đi qua đi lại.
"Phụ thân, người cho rằng Bình An hầu đang lên kế hoạch trừ khử chúng ta sao?"
"Hừ, trước đây ta cho rằng hắn từ quan rồi sẽ không còn khả năng uy hiếp đến chúng ta, vậy nên mới lơ là cảnh giác.
Không nghĩ đến hắn vẫn luôn âm thầm bày mưu đặt kế sau lưng."
"Giờ hắn đã cứu Trần Trung ra ngoài, lại còn đem theo thái tử, với ảnh hưởng của bọn hắn nhất định sẽ gây khó khăn cho việc soán ngôi của chúng ta."
Chiêu Dương hoàng hậu nghe hắn nói liền khẽ nhíu mày:
"Nếu phụ thân đã chắc chắn những chuyện đó là hắn làm, vậy vì sao không cho người lục soát Bình An hầu phủ?"
Trịnh Tông khẽ lắc đầu nói:
"Hắn nếu đã cứu người thì sẽ không mạo hiểm lưu tại trong phủ mình đâu.
Có lục soát cũng vô dụng."
Không thể không nói, Lê hầu gia đối với suy nghĩ của Trịnh thừa tướng vẫn là hiểu rất rõ, nếu không cũng sẽ không yên tâm mà giữ người ở trong phủ của mình.
Hạng người cẩn thận nhưng thiếu tâm nhãn như Trịnh Tông này có lẽ sẽ không hiểu được cái gọi là "nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất".
Chiêu Dương hơi nhếch đuôi lông mày, không cho là đúng:
"Con nghĩ phụ thân cứ cho người lục soát thử xem, biết đâu Bình An hầu lại không làm theo lẽ thường thì sao?"
"Dù vậy cũng phải có cớ để lục soát."
Chiêu Dương hoàng hậu khẽ cười:
"Việc này có gì khó, phụ thân cứ nói rằng có người mật báo cho quan phủ, chẳng lẽ còn không thể khám xét hay sao?"
Trịnh thừa tướng được người khai sáng cho, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ:
"Đúng vậy, ta sao lại không nghĩ đến chứ.
Ai..
Vẫn là con thông minh."
Lão đường đường là thừa tướng, một cái lệnh lục soát thế này đương nhiên là chẳng vấn đề gì.
Tuy nhiên Trịnh Tông lần này đã chậm một bước, phủ Bình An hầu sau khi bị thích khách ám sát đã sớm đề phòng lão ta.
Bởi vậy, khi thống lĩnh cấm vệ quân cho người đến lục soát, Lê hầu gia vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra một chút lo lắng nào.
Đám quan quân lục tung cả nửa ngày, đến một cọng lông của phạm nhân gì gì đó cũng đều không tìm thấy.
Chúng đành phải muối mặt mà tạ lỗi với hầu phủ, sau đó cả đám ũ rũ cụp đuôi rời đi.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, tin tức Bình An hầu phủ bị quan quân đến làm loạn đã truyền đi khắp kinh thành.
Người ta thêu dệt ra đủ loại câu chuyện li kì tiền căn hậu quả, đa số đều hướng mũi dùi về phía thừa tướng đương triều Trịnh Tông.
Trong một tửu lâu.
Lúc này đang là giờ đông khách nhân, đại sảnh rộng lớn hầu như không còn bàn trống.
Mọi người đều đang yên lặng dùng bữa hoặc uống trà giải khát, thi thoảng mới có tiếng trò chuyện vang lên.
Thế nhưng ở bên trong góc của tửu lâu, một nam nhân ăn mặc giống như nho sĩ đang chụm đầu vào mấy người bạn cùng bàn, vẻ mặt thần thần bí bí:
"Các ngươi biết tin gì chưa? Bình An hầu phủ vừa bị quan quân bao vây lục soát đấy.
Nghe nói là có người tố cáo Bình An hầu đã bao che, cấu kết với phạm nhân trốn khỏi thiên lao dạo trước."
"Ta biết, người đó hình như là Trần tướng quân." Một nam nhân khác thốt lên.
"Ừm, bố cáo truy nã ông ấy vẫn dán đầy trên đường mà."
"Vậy có tìm được người không?"
"Tìm được cái gì, đây rõ ràng là đang vu oan giá họa cho người ta.
Bình An hầu đã từ quan lâu rồi, ông ấy sao có thể dính líu đến chuyện này chứ."
"Cũng chưa chắc, ta nghe nói hai người họ trước đây là bằng hữu thân thiết a.
Bình An hầu cứu ông ấy cũng không có gì đáng ngạc