Chắc là thấy tôi quá kinh ngạc, anh mỉm cười nói Không phải kiểu yêu thích như trong đầu em nghĩ đâu, ừm, vậy chắc không được tính là thích rồi, mà là ngưỡng mộ thành tựu của thầy Ma Thanh Thái, anh nghe nói thầy ấy đang tập trung trợ lý thí nghiệp, nên anh mới nóng lòng muốn tham gia chung.
Nghe các bạn sinh viên khác bảo em với thầy ấy có quan hệ khá tốt, không biết em có thể giúp anh giới thiệu với giáo sư một tiếng được không?
Não tôi đứng máy, song cũng coi như là hiểu được ý của hắn, tôi gãi đầu xấu hổ.
"Nếu em giúp anh chuyện này, anh sẽ mời em ăn cơm được không? Em muốn ăn gì cũng được.
Thấy tôi vẫn không muốn trả lời một câu chắn chắn, anh ta vội vàng nói ngay, ngay sau đó đôi mắt tôi bật sáng.
"Ăn gì cũng được?" Là một người thích ăn hàng như tôi bình thường ngại làm đau ví tiền nên không ít lần để mình chịu thiệt, bây giờ có kẻ ngốc nói ăn gì cũng được, chuyện này nhất định phải giúp thôi.
Song tôi thật lòng cảm thấy vị đàn anh Đỗ Đóa này tìm nhầm người giới thiệu rồi, cái đồ đáng ghét Ma Thanh Thái kia chẳng có ti ti hảo cảm nào với tôi cả, nói cách khác, người mà tôi giới thiệu hắn hẳn là chẳng thèm để mắt tới mới đúng.
Nghĩ tới đây tôi lại cảm thấy đau thương man mát.
Thật đó." Anh bật cười.
"Nhưng cũng không thể quá đắt, nếu không...!anh cũng không trả nổi.
"Được! Con người em tham ăn không tham tiền, một người dân lương thiện!" tôi xúc động cam đoan, sau đó lấy điện thoại ra "Đàn anh cho em xin phương thức liên lạc nha! Em xử lí xong sẽ báo anh, à em nói trước, em cũng không chắc sẽ giúp được đâu nha, dù sao thì giáo sư có chọn ai cũng là tính toán của thầy ấy, em sẽ cố hết sức đề cử anh với thầy thôi.
"Anh hiểu mà, em không cần lo lắng.
Đỗ Đóa lưu số điện thoại lên điện thoại của tôi, trông có vẻ vui mừng lắm, anh nhìn đồng hồ đeo tay "Cảm ơn em đồng ý giúp anh chuyện này nha, anh có có hẹn chơi bóng rỗ, anh đi trước nhé!
Nói xong, anh lập tức vẫy tay chào tôi rồi chạy về hướng nắng chiều tà.
Một anh chàng bản địa với cơ bắp không thể hấp dẫn hơn, nhìn thôi đã muốn chảy nước miếng, có hơi thèm khát quá rồi, nhưng mà anh này giỏi thật đấy, hiếm có người ở đại học T này chịu nói chuyện với tôi, tôi bỗng thấy vui mừng và còn hạnh phúc không thể giải thích được.
Chắc chắn vẫn là do thiếu bạn bè.
Nhưng với tính cách của tôi phải làm sao mới kết được bạn tốt đây? Danh tiếng bị Ma Thanh Thái làm xấu hết rồi, cái tên khốn kiếp!
Nghĩ tới đây tôi phải nghiến răng nghiến lợi ngay sau đó ý thức được một chuyện