Chương 7: Thế giới trên đôi cánh 7
***
**
*
KaLa ngủ một giấc rất sâu, cơ hồ không có cảm nhận hay mộng mị gì. Cho đến khi trên cơ thể cảm thấy có cái gì đó lành lạnh, ướŧ áŧ phủ qua khắp người. Cơ thể nhẹ nhõm hẳn lên, thoải mái rất nhiều so với cảm giác lúc bị con sâu kia truyền độc. Cô ngơ ngác mở mắt.
Thình lình, cả khuôn mặt bị một tấm lưỡi mềm mại lướt qua, hai chân cô, từ đùi đến bàn chân đều được một cái thân da rắn dẹp dẹp đắp lấy, mát lạnh. Vảy có vân màu tím đậm quen quen.
"Khzzz....~"
KaLa ngu ngơ nhìn qua, cái đầu tròn dẹp của con rắn phóng lớn trước mắt, lưỡi vươn ra một âm tiết như muốn hỏi cô 'tỉnh sao'. Cô kinh hô:
"H...ha??"
Tử xà nghiêng đầu, KaLa mới nhớ lại... Nó là con rắn khổng lồ nọ, cô thở phào. Được cứu rồi...
KaLa nhìn nơi mình đang tạm nghỉ, là một cái hang đá rất lớn.
Thân hình tử xà to lớn như thế cũng có thể chứa được. Phía bên có một tảng đá cao hai mét, trên có ánh sáng nhàn nhạt lóe qua, như cái bậc thang dẫn đến cửa động vậy.
Con rắn nằm cuộn tròn, phần đuôi quấn quanh KaLa, híp híp mắt, đầu dụi sát bên cô.
KaLa đột nhiên thấy lạnh lẽo, cô nhìn xuống thân mình.
...
"..."
Tốt,
ngoại trừ đồ lót, áo choàng này nọ đã biến đi đâu rồi. Cộng thêm lúc bị con sâu kia cắn, cô xé một bên áσ ɭóŧ, thành ra bây giờ bán khỏa thân. Tử xà vừa nãy có lẽ giúp cô hạ sốt, nên giờ cả cơ thể vừa ướt vừa dinh dính.
KaLa hít sâu,
lại hít sâu.
Ân nhân của mình mà, không thể nổi cáu, không thể ...
"Chxz..."
Chợt một âm thanh quen thuộc vang lên, KaLa mừng rỡ:
"KaiTen!!"
KaLa vừa xấu hổ vừa lo lắng nhìn tử xà, liệu bọn họ có lao vào đánh nhau hay không. Dù sau chim chóc với rắn này nọ là thiên địch.
Song, tử xà không có vẻ gì là lo sợ. Ngược lại dùng cái đuôi tráng kiện của nó, từ chân KaLa vung ra, dời đi tảng đá. Cửa động gần năm mét hiện ra.
Mùi hương thanh mát của cây cỏ ùa vào, KaLa thở ra thoải mái.
Trước ánh sáng nhẹ nhàng đó là một hình bóng trắng muốt, như thiên thần Lucifer. Ánh sáng lần nữa rọi vào, KaiTen bước tới với hình dạng người chim, đôi cánh thoáng thấy vẫn còn băng bó với lớp da thú trắng tuyết. Đôi cánh lay động theo bước đi, vài sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.
KaLa nhìn đến thất thần, tâm bỗng nhiên rung động mạnh mẽ khi nhìn thấy màu trắng như thiên sứ ấy.
KaiTen áp gọn đôi cánh vào sau lưng, vì vết thương vẫn còn nên hắn không biến thân hoàn toàn. Đôi mắt hắn yên tĩnh nhìn chằm chằm KaLa, cô chột dạ cúi đầu không nhìn hắn. Những tưởng KaiTen sẽ giận dữ trách cứ.
Bỗng một cái ôm tiến tới đầy ấm áp khiến cô thừ người ra. Hắn ôm cô.
"Xinn lỗi.."
KaiTen nhỏ giọng nói, hai tay ôm chặt KaLa, đầu củng vào bên vai và cổ KaLa. Thậm chí muốn giang cả đôi cánh sau lưng bọc chặt KaLa vào.
Hôm qua, hắn ngủ say do cực kỳ mệt mỏi. Sau đó bất an bừng tỉnh dậy, không thấy nàng, hắn sợ hãi vô cùng.
Hắn không hiểu sao mình có cảm giác sợ hãi như vậy, chỉ là, sâu trong tâm hắn khi ở bên nàng xuất hiện từng trận từng trận xúc động.
Không ở bên nàng, hắn bị cảm giác trống rỗng áp bách làm lo lắng, sợ hãi.
Hắn lê thân thể vừa mới hồi phục một tí ra khỏi tổ, mọi người trong bộ tộc cuống quýt ngăn hắn lại.
Hắn nổi điên cho đến khi trời chiều, tử xà truyền âm cho hắn.
*
KaiTen, thật ra hắn và tử xà đã làm đồng bọn với nhau từ khi sinh ra. Sau một trận lưu lạc rất lâu. Dực tộc nổi bạo động. Hắn (KaiTen) lập nên bộ tộc Liệp Vũ, một phần công lao rất lớn là nhờ tử xà.
Cả khu vực mấy trăm dặm này chính là lãnh địa của tử xà. Hắn chỉ mượn ở nhờ và giao dịch cùng người ta mà thôi.
Chuyện này chỉ có bốn thủ lĩnh Liệp Vũ biết. Liệp Vũ bảo vệ lãnh địa cho tử xà, ngược lại bộ tộc Liệp Vũ sẽ chọn nơi này là nhà ở.
*
KaLa bị trùng cắn gây sốt rất nặng. Hắn lo đến cuống cuồng, bất chấp sức còn yếu, bay một mạch đến đây, may mắn gần hang ổ của tử xà. KaLa mặt dù đã hạ sốt, nhưng hắn cần phải tìm thêm thảo dược loại bỏ độc tố cho nàng. Nên đến tận một ngày mới bay về.
Nhìn KaLa ngơ ngác hắn tưởng cô vẫn còn sợ hãi, hắn mới đau lòng ôm lấy cô. Cho đến khi tử xà bên cạnh thấy chướng mắt, lè lưỡi "khèzz..." vài tiếng, hắn mới bực bội nhẹ nhàng vỗ lưng cô, luyến tiếc buông cơ thể mềm mại của cô ra.
KaiTen vừa buông ra, hơi thở lạnh băng của tử xà phả đến làm cơ thể KaLa hơi run nhè nhẹ. KaiTen tinh mắt nhìn thấy, hung dữ trừng con mắt đang mở tròn vô tội của tử xà:
"Đồ máu lạnh nhà mi né ra một chút!!"
KaLa:"..."
Tử xà lè lưỡi hừ lên như muốn chọc tức, thừa biết KaiTen cũng không có ác ý gì. Đương lúc KaiTen lôi từ đâu ra vài ngọn cây thân thảo, vươn đầu tròn dẹp dụi dụi vào má KaLa như an ủi. Chậm rì rì kéo cái thân dài mềm dẻo ra cửa động. Nằm trên tảng đá dài, cuộn dưới bóng râm híp mắt ngủ trưa.
KaiTen khẽ khàng nâng bàn tay có hai dấu vết nho nhỏ của KaLa.
Cô an tĩnh nhìn hắn tỉ mỉ nghiền nát vài ngọn cỏ mềm là lạ, vắt nước màu xanh lục nhạt rửa lên tay cô. Sau đó khẽ thổi, lau sạch sẽ. Đắp lớp lá đã được nghiền nát lên hai vết nhỏ xíu, nhẹ nhàng cọ xát. Khuôn mặt hắn rất nghiêm túc, ánh mắt ưng sắc bén và bình tĩnh thường ngày cực chăm chú, nhìn cứ nghĩ hắn muốn dùng ánh mắt đó để moi