Chương 8: Thế giới trên đôi cánh 8
***
**
*
Chiều ngày hôm đó.
Tử xà dẫn cô đến một nơi không xa lãnh địa Liệp Vũ cho lắm.
Đại khái với tốc độ chạy của KaLa, thì từ hang ổ đến đó khoảng hai giờ.
Đó là một hẻm núi nhỏ.
Ở đây cây bụi thưa thớt nhiều, bù lại, cổ thụ rất lớn và mọc rậm rạp, cây này nối tiếp cây khác che đi hẻm núi nhỏ hẹp.
Với kích cỡ kinh khủng của tử xà, thì miễn cưỡng chứa được khi nó chịu gấp lại cơ thể, tưởng tượng như là một sợi dây gấp làm hai lại vậy.
Tử xà lùa lùa KaLa, đầu dẹp dẹp cứ đẩy cô, KaLa đành theo ý nó thong thả đi vào. Hẻm núi này có vách đá mỏng nhô ra, cây bụi mọc xen kẽ đá vừa hay che lại khoảng trống ở bên trong.
Đi gần khoảng trống đó, ánh sáng chiều tà dù len lỏi, vẫn ko đủ cho KaLa nhìn rõ khoảng tối ấy. Nó có thể xem như một hang động đào nông ra, nhưng khá kín đáo.
Tử xà trườn nhẹ sau lưng, lười biếng mà thong dong. Cô vừa bước vào khoảng tối nơi vách đá che khuất, thì một cảm giác sắc bén đánh tới, lạnh căm căm như thể nếu cô bước thêm nữa, trên người sẽ có vài cái lỗ thủng.
Dừng lại hơi cứng đờ người.
Con rắn phía sau tiến tới,
khẽ vươn cái lưỡi chẻ ngọn lành lạnh chạm vào lưng cô. Phát ra tiếng "h..khzz..." vài lần. Cảm giác kia mới dịu đi một chút.
KaLa theo ý tử xà cùng bước vào, đợi cô thích nghi với ánh sáng yếu, cô kinh ngạc khi nhìn thấy một cái tổ làm bằng lông chim bạch sắc.
Quan trọng là,
con chim lớn màu trắng thuần nằm gọn trong đấy chính là Wahi.
Không ai khác chính là giống cái trong bộ tộc Liệp Vũ thường quan tâm đến KaiTen. Mấy hôm trước KaLa vẫn còn nhìn thấy cậu ta cùng chăm sóc mọi người sau trận chiến với diều hâu tộc kia, thỉnh thoảng còn nhìn cô với vẻ trách cứ.
Dĩ nhiên Wahi nhìn thấy người đến là KaLa cũng ngạc nhiên, nhưng cũng không để ý tới, thậm chí có phần cho điều này là tùy ý.
Wahi bây giờ không còn bộ dáng nhìn thấy cô là ghen tỵ hay ghen tuông gì. Cả cơ thể bạch dực to lớn nằm sấp ra đấy, hai cánh hơi phủ xuống, bộ lông xù nhẹ ra, bao trọn cái tổ. Hai mắt hơi nhắm lộ rõ mệt mỏi.
Wahi rõ ràng là đang ấp trứng..!
Sàn sạt...
Tử xà lôi non nửa con thú lúc nãy nó vừa tóm về, để gần cái tổ của Wahi. Bạch dực cũng không buồn mở mắt, thi thoảng nhúc nhích đầu một chút đổi tư thế.
KaLa hơi đứng hình.
Sự thật là nhìn thấy Wahi như vậy, cô không khỏi nhớ đến KaiTen. Không..., nói nhớ thì phải mà cũng không phải. KaLa mím môi,
một cảm xúc ứ đọng dần trong lòng, có cái gì đó hơi khó chịu nhe nhón, mặc cho cô khó khăn kiềm nén.
Liệu KaiTen có liên quan đến điều này.
Điều này... không ngoài khác chính là việc Wahi đang ấp quả trứng kia.
Cộng thêm hắn (KaiTen) cũng chưa tin tưởng đến cô... Cô cứ nghĩ đó là do bản năng của dực tộc. Khi hắn rục cánh lại ko cho phép cô chạm vào.
KaLa hơi rũ mi mắt xuống,
hôm nay nghe tin gì mà KaiTen lại gấp rút quay về, sau đó thì tử xà lại mang cô đến đây.
Một câu hỏi hiện lên trong đầu khiến KaLa suýt nhảy dựng: Wahi là phối ngẫu của KaiTen?
KaLa dựa vào một tảng đá gần đó ngơ ngẩn, mặc kệ tử xà hơi nghi hoặc trườn lại gần dụi đầu vào cô.
KaLa hướng ánh nhìn về phía Wahi đang nghỉ ngơi. Cô thu lại hai chân, vòng tay ôm lấy và ngả đầu lên gối.
Cô... không phủ nhận bản thân đã có phần thích KaiTen.
Thích
khi rung động. Không vì lý do gì khác. Thích chính là thích. Cô yêu mến và thậm chí luyến tiếc cảm giác ấm áp từ hắn, xúc động với sự quan tâm của hắn đương lúc cô không hề để ý đến chính mình.
Nhưng cô hơi sợ hãi.
Nếu như cô thật sự bị rung động bởi KaiTen, cô không biết lúc nào sự rung động này sẽ tan vỡ, hoặc giả cả hai ko thể nào, ...bởi vì cả hai là khác giống loài.
...
KaLa đang rối rắm miên mang suy nghĩ. Bỗng nghe bạch dực rên lên một tiếng. Cô nhìn qua nó. Tử xà lúc nào đã gối nằm lên chính thân mình của nó mà lim dim, ngay bên cạnh cô.
Bạch dực có vẻ yếu ớt nâng cái cánh to lớn lên, di chuyển một chút. Gặm nhấm con thú mà tử xà vừa mang đến.
...
*
KaLa được tử xà đưa về hang ổ của nó vào sáng hôm sau.
Mi mắt cô hơi thâm quầng chứng tỏ ban đêm không hề ngủ ngon. Cũng phải thôi, nằm lụi trên nền đá lạnh lẽo, có tử xà máu lạnh kế bên làm sao chịu nổi. Đành cắn răng suy nghĩ lung tung cho dời lực chú ý.
Tử xà đợi cô yên vị trong hang ổ, mới đi ra bên ngoài săn thực vật. Hôm qua nó vốn đã ăn no rồi, vẫn chưa tiêu hóa hết. Nhưng tử xà nhìn thấy hôm qua KaLa ăn ít đến đáng thương như vậy (gần ký thịt :)..!), nên hôm nay nó mới tiếp tục hành động.
KaLa tìm vài cây củi khô và mớ rơm cỏ để mòi lửa, ngọn lửa nhen lên ngay bên cửa động. Thở dài đợi đại boss đi săn trở về.
Chiều hôm qua đến giờ KaiTen vẫn chưa xuất hiện, cô có hơi tủi thân... Mặc dù ở thế giới trước, điều này đã xảy ra vô số lần. Cô cứ nghĩ bước sang thế giới này, tính cách cô sẽ trở nên trầm cảm lạnh lùng, nhưng bây giờ, vẫn có cảm giác man mác buồn như vậy. Chạm nhẹ lên vai áo choàng trắng muốt, lại không kìm lòng được nhơ nhớ đến ai đó. Cảm tình này không hề giống với sự tin tưởng mà cô dành cho anh trai mình vào thế giới cũ..., nó giống như khao khát...
...
...
Đã là giữa mùa hè,
khỏi phải nói ru rú trong hang thì nóng bức đến mức nào. Nhưng ổ của tử xà quả là tuyệt vời, bên ngoài cực kỳ râm mát, thậm chí ẩm ướt, bên trong lại không bị sức nóng của mặt trời xâm nhập. Có lẽ ít nhiều liên qua đến da rắn của tử xà ko chịu nổi khi phơi nắng.
KaLa ngủ một mạch đến buổi trưa.
Tử xà trở lại cũng vào giờ đó, nhìn thấy đống lửa trước cửa hang, hơi uốn thân mình, trườn lại cọ xát dập tắt đống lửa, cho đến khi lửa than