Khúc Sênh nuốt nuốt nước miếng, phản bác: "Tôi sợ anh bao giờ chứ?"
Kinh Tùng Triệt nhìn cậu, ánh mắt đủ để chứng minh tất cả.
Khúc Sênh không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn lại.
Thời niên thiếu không thể gỡ bỏ nghi ngờ, chỉ có thể để lại quá khứ, không có cách nào đột ngột mở miệng đạt được đáp án.
Chắc chắn Kinh Tùng Triệt sẽ không nói cho cậu biết những vết máu ứ đọng kia từ đâu ra, giống như cậu khi đó không nói với nhà họ Kinh rằng mình chưa bao giờ thích violon mà là guitar.
Hai người vẫn còn đang giằng co, dưới lầu truyền đến tiếng động.
Nghe được âm thanh Khúc Sênh quay đầu, "Hình như chú Kinh về rồi."
Kinh Tùng Triệt đứng dậy, nói với Khúc Sênh: "Cậu có thể tiếp tục đợi ở trong này."
Khúc Sênh nghi ngờ nhìn anh, "Có phải anh đang lừa tôi không?"
Bước chân của Kinh Tùng Triệt dừng lại, quay người đối mặt với Khúc Sênh, "Tôi lừa cậu cái gì?"
Khúc Sênh ngẩng đầu, nhìn lên theo góc độ của Kinh Tùng Triệt.
Đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, chóp mũi nhỏ gọn, đôi môi dày mỏng vừa phải, giọng nói mềm mại...
Nhưng không hề giống như khi còn bé.
Ở trong tưởng tượng của Kinh Tùng Triệt, Khúc Sênh tồn tại giống như Retriever vậy, lúc gây ồn ào thì mọi người sẽ chú ý, lúc im lặng thì chỉ có mỗi ông nội còn nhớ.
Cún rất ngoan, ông nội bảo làm cái gì thì làm cái đó, Khúc Sênh cũng rất ngoan, ông nội rất thích đứa cháu trai mà người chiến hữu kia lưu lại.
Khúc Sênh nói: "Chú Kinh trở về mà tôi không xuống chào một tiếng, vậy có thích hợp không?"
Mà hiện tại cậu đã trưởng thành.
Nhưng trong mắt Kinh Tùng Triệt vẫn là dáng vẻ không thông minh, tâm tư rất dễ đoán, cảm xúc đều thể hiện hết lên mặt.
Mà bởi vì như thế nên mới vô cùng sinh động.
Kinh Tùng Triệt gật đầu, nói: "Vậy cậu đi xuống cùng tôi."
Khúc Sênh lại không muốn, nghĩ nghĩ, không được tự nhiên nói: "Tôi đi phía sau anh."
Kinh Tùng Triệt không nói gì.
Khúc Sênh đi sau lưng anh không chắc chắn lắm hỏi: "Có phải anh vừa mới cười trộm không?"
Kinh Tùng Triệt nói: "Không có."
Khúc Sênh nghiêng người thăm dò, muốn nhìn thử.
Kinh Tùng Triệt dừng lại.
Như thể đã chuẩn bị trước, anh nắm lấy cổ tay Khúc Sênh đang va vào lưng mình, cúi đầu, "Nhìn rõ chưa?"
Anh nhìn vành tai đối phương bắt đầu đỏ lên, mặt mũi nổi một tầng hồng nhàn nhạt, lông mi run rẩy mà run lên hai lần nhưng còn mạnh miệng nói: "Ngại quá, mắt tôi không tốt lắm."
Kinh Tùng Triệt nói: "Có thể hiểu được."
Khúc Sênh: "..."
Giận dễ sợ.
Chờ một lúc lại tự mình nguôi giận.
Khúc Sênh còn chưa nhận ra, kể từ ngày đầu tiên cậu chuyển đến nơi ở của Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt không thể làm gì cậu đến thành thạo điêu luyện như bây giờ, thời gian cũng chỉ mới có ba tháng.
Nói theo một cách nào đó, Kinh Tùng Triệt quả thật vô cùng khiến người khác sợ hãi.
Nếu anh sẵn lòng thì hầu như chuyện gì cũng có thể làm xong gần như hoàn hảo.
Bữa tối, Chung Lộ lại muốn rót rượu cho Khúc Sênh.
Lần này Kinh Tùng Triệt không nói giúp cậu nữa, trước tiên Khúc Sênh nhìn anh một cái, rồi lại liếc một cái.
Khúc gỗ thờ ơ.
Khúc Sênh đông cứng trên ghế ngồi, mỉm cưởi với Chung Lộ ngồi đối diện: "Vậy cháu uống một chút thôi, tửu lượng cháu không tốt lắm."
Chung Lộ nhìn cậu một cái đầy ý tứ, ánh mắt như muốn vạch trần cậu.
Lúc chỉ có hai người bọn họ, Khúc Sênh uống rượu rất hổ báo, bình thường ở quán bar cậu đều nói mình không thể uống rượu nhưnng thật ra đều là nói dối.
Kinh Tùng Triệt ở đối diện cũng nhìn cậu, Khúc Sênh rất mong ánh mắt ấy đang quan sát cậu.
Nhưng lần này đối phương không giải vây thay cậu, cậu quyết định lén lút liếc Kinh Tùng Triệt một cái.
Bữa tối trôi qua khá lâu, lần này Kinh Phong lại chú ý đến Khúc Sênh, cuối cùng nói mấy câu khách sáo: "Sau này hai đứa ở chung giúp đỡ nhau, chú cũng yên tâm rồi."
Khúc Sênh rảnh đến mức nhàm chán, người giúp việc rót hết ly này tới ly khác cũng không nhận ra được, uống cứ như đang uống nước lọc.
Cuối cùng vẫn là Chung Lộ lên tiếng nhắc nhở: "Sênh Sênh à, cháu uống ít thôi."
Bàn tay đang cầm ly rượu của Khúc Sênh thong dong rụt lại, giả vờ say khướt nói: "Cháu có hơi chóng mặt rồi, cháu ra phòng khách nghỉ chút."
Ý nghĩ muốn chạy của cậu viết hết lên trên mặt, Kinh Phong không làm cậu khó xử, trước khi đi Kinh Tùng Triệt nhìn cậu một cái.
Khúc Sênh ở phòng khách đợi không bao lâu, bàn ăn bên kia cũng đã nói chuyện xong.
Hai người đều uống rượu, Chung Lộ muốn bọn họ ngủ lại, Kinh Tùng Triệt từ chối, nói ngày mai còn có một cuộc họp vào sáng sớm.
Chung Lộ thấy hơi nuối tiếc, nhìn Khúc Sênh ở phía sau anh, "Vậy Sênh Sênh uống cũng không ít, để thằng bé..."
Kinh Tùng Triệt tiến lên một bước, che cậu ở sau lưng, "Ngày mai Khúc Sênh cũng phải đi làm, tháng này em ấy đã đi muộn hai lần rồi."
Khúc Sênh vốn có chút buồn ngủ, nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, căm tức nhìn cái gáy của Kinh Tùng Triệt.
Sao lại nói huỵch toẹt ra thế cơ chứ, chẳng lẽ cậu không cần mặt mũi hay sao?
May là Kinh Phong không ở đây...
Cậu còn đang mắng thầm trong lòng thì bác tài đã chuẩn bị xe xong.
Cậu với Kinh Tùng Triệt một trước một sau lên xe, Chung Lộ lại dặn dò bọn họ vài câu, phất tay nói tạm biệt.
Kinh Tùng Triệt vẫn luôn lễ phép đáp lại.
Xe ra khỏi nhà cũ, Khúc Sênh kéo tấm chắn trên xe xuống, chắc chắn bác tài không nghe thấy gì mới mở miệng nói: "Dì Chung không tệ."
Ở trong mắt cậu, Kinh Tùng Triệt lễ phép chính là một loại xa cách.
Kinh Tùng Triệt nghiêng đầu nhìn cậu "Dì ấy rất thích cậu."
Khúc Sênh há miệng nhưng không nói được gì khác, "Đúng là dì rất tốt với tôi."
Kinh Tùng Triệt bỗng nhiên giơ tay qua, Khúc Sênh theo bản năng ngăn lại, rồi cứng ngắc buông tay xuống.
Cậu tưởng Kinh Tùng Triệt sẽ coi như thôi nhưng giây tiếp theo mu bàn tay anh lại đặt lên mặt cậu.
"Mặt cậu đỏ rồi, lần sau uống ít thôi." Kinh Tùng Triệt đưa tay về, thái độ cực kỳ tự nhiên.
Khúc Sênh còn chưa thở được ra lại nghe Kinh Tùng Triệt nói: "Ban nãy tôi thấy Chung Lộ sờ mặt cậu nên nghĩ cậu bị sốt."
Khúc Sênh trút giận trong nháy mắt, "Anh nghĩ tôi vì ai mới uống nhiều như vậy..."
"Tôi nghĩ cậu muốn uống, dù sao ở bên ngoài cậu cũng uống không ít, không phải à?"
Khúc Sênh quyết định bỏ qua đề tài này, "Tôi nghe được, anh gọi thẳng tên của dì."
"Dì Chung sao?" Kinh Tùng Triệt nhìn cậu, "Làm sao vậy?"
Khúc Sênh lại một lần chẳng nói được gì.
Giọng điệu bình tĩnh của người đàn ông khiến cho người khác không còn chỗ để trách móc, chẳng qua là gọi thẳng tên của Chung Lộ mà thôi, cậu không gọi được chắc.
Không khí trong xe lắng uống, Khúc Sênh cọ cọ vào cửa xe, lầm bầm: "Anh cách tôi xa xa chút đi."
Khúc Sênh ngủ thiếp trên xe, mãi cho đến khi đến cửa khu nhà mới yếu ớt tỉnh lại.
Cậu nghiêng đầu qua thấy Kinh Tùng Triệt cầm điện thoại, hỏi một câu rất hồn nhiên: "Đang nói chuyện với chị dâu à?"
Kinh Tùng Triệt dứt khoát cất điện thoại đi, "Cậu gọi Vệ Văn Cẩn là chị dâu rồi, vậy chẳng phải nên gọi tôi một tiếng anh trai sao?"
Khúc Sênh chớp mắt chậm chạp suy nghĩ, vết ửng hồng ở đuôi mắt vẫn chưa biến mất giống như bị dính một vết son nhạt.
Cậu ưỡn lưng, áo khoác khoác trên người rơi xuống dưới chân.
Không khí trong xe lại yên lặng.
Bác tài đợi một lúc mới dám kéo tấm che lên, đã tới nơi rồi.
Kinh Tùng Triệt nhặt áo khoác rơi trên mặt đất lên mặc lại lên người, Khúc Sênh cũng mở cửa đi ra, hai người đi song song vào nhà.
Lúc sắp vào nhà, Khúc Sênh kéo nhẹ vạt áo của Kinh Tùng Triệt, ngẩng đầu, ánh mắt không say lại như đong đầy hơi rượu, "Anh ơi."
Đêm khuya, dưới ánh trăng, hai người đứng nhìn nhau.
Mãi đến khi Kinh Tùng Triệt hỏi: "Cậu uống say rồi?"
Khúc Sênh: "...Muốn tôi mắng anh mới được có đúng không?"
#
Ban nhạc có lịch trình mới, bọn họ được mời đến trình diễn ở một số nơi, mặc dù chỉ là livehouse nhỏ nhưng cũng tốt hơn nhiều so với năm ngoái.
Lúc quẫn bách nhất bọn họ phải ngủ ở dưới tầng hầm.
Khúc Sênh vừa mới tốt nghiệp nên không có tiền, ngủ cùng Tiểu Khai với Bàn Tử, chỗ ngủ vốn không lớn càng thêm chật chội.
Thư Tử Viện nhìn không nổi, nói: "Bạn nhỏ gay đến ở nhà chị đi."
Khúc Sênh hùng hổ thu dọn đồ đạc, đi rồi mới biết bình thường