Khúc Sênh muốn từ chức.
Từ khi biết tin tức Tiểu Khai từ chức cậu càng đứng ngồi không yên, Thư Tử Viện khuyên cậu không cần phải nóng vội.
"Công việc của Tiểu Khai thật sự không dành cho con người làm."
Khúc Sênh cứng rắn nói: "Của em cũng không phải."
Trung tâm của câu chuyện một mực im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng: "Cậu cũng một tháng ba nghìn năm, thứ bảy chủ nhật tăng ca mà không được thêm tiền à?"
Khúc Sênh ngừng lại.
Tiểu Khai hất mái tóc dài hơn mắt của mình để lộ ra khuôn mặt tối tăm, hai gò má hơi cao, mũi cao thẳng, bộ dạng đáng lẽ phải cay nghiệt nhưng bây giờ lại có vẻ uể oải không có tinh thần cho lắm.
Bàn Tử miêu tả anh ta như một con báo bị bỏ đói ở vườn thú vậy.
Tiểu Khai đều lớn tuổi hơn ba người ở đây, từng làm bồi bàn trong quán bar nhỏ ở trường học Khúc Sênh.
Bàn Tử với anh ta là bạn bè trên mạng, sau đó mới quen với Khúc Sênh.
"Vậy sau này anh định làm gì?" Bàn Tử thuận miệng hỏi một câu, "Ba mẹ em đã sắp xếp cho em đi xem mắt rồi."
Tiểu Khai: "Phí biểu diễn vẫn đủ để tôi sống một thời gian, tháng sau tính tiếp."
Thư Tử Viện: "Xem mắt? Xem cái gì mà mắt, không phải cậu bằng tuổi Khúc Sênh à?"
Bàn Tử nói: "Lớn hơn Khúc Sênh cả một tuổi đấy, sinh nhật nó cuối năm mà."
"Vậy cũng mới hai mươi ba...!Hai mươi bốn?" Thư Tử Viện không xác định, lại vỗ lên vai Khúc Sênh, "Cậu nhiêu tuổi?"
"Ngày sinh nhật sao? Em sinh nhật tháng mười hai...!Hai mươi hai."
Thư Tử Viện đẩy cậu một cái rồi vò vò đầu cậu, "Đúng là thằng nhóc thúi."
Ở đây Khúc Sênh nhỏ tuổi nhất, trước kia suốt ngày bị bắt nạt mà cậu lại không bắt nạt lại hai người kia, chỉ có thể quay đầu bắt nạt Bàn Tử thành thật nhất thôi.
"Hai ngày nay mẹ tôi đi thăm họ hàng đến nhà tôi ở, nhìn tôi chằm chằm cả ngày, không muốn tôi ra ngoài buổi tối."
Thư Tử Viện nói thì dễ nhưng theo sự hiểu biết của bọn họ thì nhất định phải có xích mích, ba mẹ Thư Tử Viện chưa bao giờ đồng ý chuyện thành lập ban nhạc.
Một cô gái cả ngày không có công việc đàng hoàng, nói ra sẽ khiến người ta chê cười.
Ngược lại những suy nghĩ vụng về của Khúc Sênh không có gì đáng nói cả.
Giống như Thư Tử Viện đã nói, một thằng nhóc thúi cả ngày toàn nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng Khúc Sênh thật sự có ý định từ chức.
Ngày hôm sau, đồng nghiệp ngồi bên cạnh nghe tiếng Khúc Sênh cật lực gõ bàn phím, "Sao dạo này lại nhiệt tình quá vậy?"
Khúc Sênh quay sang, người đồng nghiệp kia nửa đùa nửa thật nói: "Sếp thảo luận chuyện tăng lương với cậu à?"
Khúc Sênh sửng sốt, "Không có."
Người đồng nghiệp kia không biết đang nghiêm túc hay đùa giỡn, huých một cái vào ngực cậu, "Đồng nghiệp với nhau cả mà, tiết lộ cho mọi người chút đi."
"Thật sự không có." Khúc Sênh ù ù cạc cạc, vừa định lùi lại thì nghe tiếng khạc nhổ của tổ trưởng, cậu quay đầu liền thấy tổ trường giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình, sau đó lại chỉ về phía cậu.
Khúc Sênh rất muốn giơ ngón giữa lên với đối phương nhưng vẫn nhịn xuống.
Lúc cậu học đại học cũng không bị quản nghiêm như vậy, chỉ có lúc học cấp Ba chụm đầu nói chuyện với bạn mới bị giáo viên thưởng cho viên phấn vào đầu.
Sự nghiêm túc của tổ trưởng với dự án còn ít hơn lòng nhiệt tình giám sát cậu, giống như nếu không để ý thì Khúc Sênh sẽ làm gì đó khiến ông ta mất việc vậy.
Đã nói là không quản cậu tiếp rồi mà?
Khúc Sênh quay đầu lại, tiếp tục phát tiết bực dọc trong lòng với cái máy tính.
Lúc này người đồng nghiệp kia mới nói: "Aiya, tôi nói giỡn đó, cậu đừng để trong lòng nhé."
Cút mẹ anh đi.
Khúc Sênh nghĩ trong lòng, khóe miệng lại nhếch lên, "Ha ha, không sao, em cũng không coi là thật đâu."
Sau khi tan làm, mọi người lần lượt ra về, Khúc Sênh chậm chạp thu dọn đồ đạc, wechat bỗng hiện lên có tin nhắn gửi đến.
Kinh Tùng Triệt: [Sao còn chưa đi?]
Khúc Sênh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cửa phòng họp vẫn còn đóng chặt, không có ai đi ra.
Khúc Sênh cúi đầu nhắn lại: [Anh sắp họp xong chưa?]
Cậu muốn nói với Kinh Tùng Triệt chuyện từ chức, ở nhà không được, như vậy không chính thức lắm.
Bên kia không nhắn lại.
Mãi cho đến khi cửa phòng họp mở ra, người ở bên trong lục đục đi ra, Kinh Tùng Triệt là người ra cuối cùng, thậm chí anh vẫn còn đang nói chuyện với người bên cạnh.
Khúc Sênh nhìn thấy người nói chuyện với Kinh Tùng Triệt có hơi quen mắt, dường như cậu đã gặp qua ở đâu rồi, chờ khi hai người đó đến gần cậu mới bừng tỉnh.
Là ở quán bar.
Ngày đó Kinh Tùng Triệt đẩy mọi người ra rồi đi đến chỗ cậu.
Nhậm Hàng vẫn bày ra bộ dạng cười tủm tỉm, nâng tay vỗ vào cánh tay Khúc Sênh, "Đúng là tên nhóc nhà họ Khúc rồi, lớn thế này rồi, nhìn mãi mới nhận ra."
Vẻ mặt Khúc Sênh vô cùng mờ mịt, vô thức nhìn về phía Kinh Tùng Triệt.
"Không nhận ra chú à, chú là chú Hàng, khi cháu còn nhỏ chú còn bế cháu đấy."
Kinh Tùng Triệt nói: "Lúc đó em ấy còn nhỏ, có thể không nhớ được."
Nhậm Hàng cười ha ha đặt tay lên bụng, "Đúng, ra là như vậy."
Khi nói chuyện Kinh Tùng Triệt thản nhiên vươn một tay ra đè lên cổ tay của Khúc Sênh.
Khúc Sênh vô cùng không quen với sự an ủi bất ngờ này của anh.
Giống như đối phương đang nói cậu đừng lo lắng, anh có thể xử lý tất cả, nhưng tất cả những chuyện này đều là Kinh Tùng Triệt mang lại cho cậu...
Anh không làm thì ai làm chứ!
Chỉ trách Khúc Sênh thật sự rất nổi bật trong số các lập trình viên.
Mặc dù cậu đã nhuộm lại tóc màu đen, chỉ đeo một cái hoa tai bạc nhỏ nhưng gương mặt mới là nhận dạng quan trọng nhất.
Trước khi cuộc họp bắt đầu Nhậm Hàng đã chú ý rồi, còn chưa họp xong đã đề nghị ba người cùng nhau ăn bữa cơm.
"Chú Khúc mất sớm, để lại một đứa cháu trai như vậy." Nhậm Hàng cảm thán, "Nhưng cũng không hề thua kém ai, nghe nói ai tốt nghiệp trường đại học của cháu cũng là một nhân tài."
Kinh Tùng Triệt im lặng lắng nghe, mà nhân tài đứng bên cạnh đang có kế hoạch từ chức.
"Khuôn mặt này rất giống mẹ, rất giống, da thịt trắng hồng." Nhậm Hàng đột nhiên thay đổi chủ đề, Kinh Tùng Triệt cũng ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Nhậm Hàng cười ha hả, "Giống một cô gái nhỏ."
Không hề giống.
Mặc dù Khúc Sênh cao chưa tới một mét tám nhưng cũng không kém là bao, đứng với người đàn ông trung niên bụng phệ như Nhậm Hàng vẫn cao hơn nửa cái đầu.
Cậu mặc chiếc áo len chui đầu với quần jean, mái tóc bồng bềnh, đôi mắt trong veo, miệng khẽ nhếch, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng dừng lại ở trên người Kinh Tùng Triệt.
Kinh Tùng Triệt nói: "Chào đi, gọi chú Hàng."
"Chào chú Hàng." Khúc Sênh gọi theo.
Nhậm Hàng cười tươi rói, miệng nói "Được được", lại chuyển sang đề tài khác, "Vậy cùng