Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Kinh Tùng Triệt đứng dậy đi xem thử, phát hiện khi anh vào nhà vẫn chưa đóng chặt cửa.
Anh rất ít khi mắc phải lỗi sai thế này.
Đóng chặt cửa lại, Kinh Tùng Triệt đứng ở hành lang một lát, nhìn xung quanh thay đổi.
Mới đầu anh ra lệnh Khúc Sênh chuyển đến đây ở là vì anh đã nhìn chán kết cục của đám bạn xấu bên cạnh Lạc Hựu, từng người từng người chìm trong đam mê rồi khô héo trong những bữa tiệc xa hoa trụy lạc.
Anh không muốn Khúc Sênh cũng sẽ như vậy.
Dĩ nhiên Lạc Hựu chính là người cầm đầu trong nhóm này.
Anh ta tiêu xài hoang phí, gia đình của anh ta có thể bảo đảm cả đời này của anh ta áo cơm không lo nhưng người bên cạnh anh ta lại không có kế hoạch gì cho tương lai, khiến cuộc sống trở nên rối tung rối mù.
Hơn nữa do ảnh hưởng của gia tộc, con người Lạc Hựu cũng rất khôn khéo, nếu không cũng không thể duy trì quan hệ với Kinh Tùng Triệt lâu như vậy.
Khi học đại học Lạc Hựu đã bắt đầu muốn đầu tư cá nhân, lôi kéo mấy người nữa vào.
Muốn nói thứ quý giá nhất trên người anh ta, không phải những bộ quần áo không thể nói ra thương hiệu hay những bộ quần áo có giá trị đến bảy con số, mà là cái miệng và ánh mắt biết nhìn người của anh ta.
Anh ta vốn không sinh ra để học, nhưng lại biết Kinh Tùng Triệt không hề đơn giản.
Bởi vậy trong lúc Kinh Tùng Triệt ra nước ngoài, Lạc Hựu vẫn chủ động giữ liên lạc giữa hai người.
Hai người không có đề tài gì chung cả, dù cho có thì cũng rất ít, sau đó Lạc Hựu liền chuyển sự chú ý sang người ở nhờ nhà họ Kinh là Khúc Sênh, chủ động mời Khúc Sênh tham gia mấy hoạt động ở câu lạc bộ của bọn họ để có thể kéo dài đề tài có thể nói với Kinh Tùng Triệt.
Nhưng lúc đó ấn tượng của Kinh Tùng Triệt với Khúc Sênh mới chỉ dừng lại lúc anh mười bảy tuổi.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Khúc Sênh, trên vai cậu đeo một túi xách rất to, tay còn kéo hành lý, mặc một chiếc quần ngắn, trên đầu gối còn có một vết thương đang đóng vảy.
Năm đó Khúc Sênh mười hai tuổi.
Ở trong mắt Kinh Tùng Triệt cậu vẫn chỉ là trẻ con, dù sau này cậu mười bốn, mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn nghịch ngợm như trước khiến anh không biết phải ở chung với một đứa bé như thế nào.
Lạc Hựu nhanh chóng phát hiện ra Kinh Tùng Triệt không hề có hứng thú với mấy tin tức liên quan đến Khúc Sênh nên anh ta cũng tự động không nói thêm gì nữa.
Mãi đến khi Kinh Tùng Triệt về nước, bắt đầu sáng lập công ty riêng, trong sinh nhật của ông nội Lạc Hựu, anh mới một lần nữa nhớ đến Khúc Sênh.
Đã rất lâu anh không thấy Khúc Sênh, từ sau khi ông nội qua đời, quan hệ của Khúc Sênh với nhà họ Kinh cũng giảm dần.
Anh đã nhìn thấy Khúc Sênh khóc tổng cộng hai lần.
Một lần là khi ông bà nội của Khúc Sênh qua đời ở quê nhà, một cậu bé trốn trong góc tủ lạnh khóc thút thít không ngừng.
Lần thứ hai là trong tang lễ của ông nội anh, tất cả mọi người đứng đối diện với tấm ảnh đen trắng kia khóc, Khúc Sênh đứng kiên định ở đó, hốc mắt chỉ đỏ lên.
Sau khi hầu hết mọi người đã rời đi, Kinh Tùng Triệt phát hiện đằng sau một chiếc xe bỏ hoang là Khúc Sênh đang ngồi xổm bên cạnh lốp xe dùng sức lau nước mắt.
Anh không tiến lên một bước giống như lần trước, hỏi Khúc Sênh tại sao lại khóc.
Bọn họ hơn kém nhau năm tuổi, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không hẳn là ít.
Nhất là khi Khúc Sênh học cấp hai, Kinh Tùng Triệt đã lên cấp ba, sau đó Khúc Sênh lên cấp ba, còn anh đã vào đại học.
Vốn dĩ bọn họ là hai đường thẳng song song bình an vô sự, cứ vững vàng vận hành theo quỹ đạo riêng của mình.
Nhưng từ một bước nào đó cuộc sống của họ lại va vào nhau--
Có lẽ là khi biết Khúc Sênh thích đàn ông, lại hiểu lầm Khúc Sênh cũng sống buông thả như bao thanh niên sống mơ mơ màng màng khác mà anh từng gặp nên Kinh Tùng Triệt chủ động nói: "Từ hôm nay trở đi, cậu đến sống cùng tôi."
Anh ngửi được mùi thuốc lá cùng với mùi bia rượu thấp kém trên người Khúc Sênh, thấy cậu cố ý nhuộm tóc rồi đeo hoa tai chỉ để chống lại anh.
Kinh Tùng Triệt không để những hành động trẻ con đó của cậu trong lòng, anh chỉ tò mò tại sao cậu có thể đối xử rất tốt với những người không quen biết nhưng lại không muốn gọi anh một tiếng anh.
Anh cố gắng làm tốt trách nhiệm của một người "anh trai", bởi vì đây là điều mà ông nội giao phó cho anh trước khi ông qua đời nhưng anh lại không biết chuyện này dẫn đến sự thay đổi lớn nhất.
Anh cho phép có một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Dù lúc trước có ở nước ngoài mấy năm, anh cũng chưa từng bao dung ai như thế cả.
Ở nước ngoài Kinh Tùng Triệt từng có quen một người bạn gái, là một cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp.
Hai người chỉ quen nhau một học kỳ ngắn ngủi, cuối cùng cô gái chủ động nói lời chia tay.
"Có lẽ anh yêu em, nhưng trong trong cuộc đời của anh có quá nhiều thứ còn quan trọng hơn cả em."
Kinh Tùng Triệt: "Anh cũng không có người con gái khác."
Cô gái cười lớn một tiếng rồi sau đó dang tay ra, "Em là nói bài vở, nghiên cứu của anh, thậm chí là thời khóa biểu của anh!"
Mỗi khi làm việc gì đó anh đều có kế hoạch riêng, chuẩn bị đầy đủ tinh thần để hoàn thành nó.
Kinh Tùng Triệt không cho rằng chuyện đó có gì không tốt, nói cách khác, anh không nghĩ rằng bản thân mình sai.
Suy nghĩ của hai người bất hòa, sau khi tranh chấp thì chia tay.
Kinh doanh cảm tình là một thứ nằm ngoài kế hoạch, Kinh Tùng Triệt không ngại tạm dừng hạng mục này vô thời hạn.
Suy cho cùng nó cũng không phải điều cần thiết.
Anh không thể đối phó được với những cảm xúc khó hiểu của người khác, cũng không muốn phản ứng bình tĩnh của mình xảy ra vấn đề.
Nhưng Khúc Sênh lại không giống.
Sở dĩ Khúc Sênh xuất hiện ở ngôi nhà này, xuất hiện ở trong phòng của anh, tất cả đều là yêu cầu anh nói ra.
Trước tiên Kinh Tùng Triệt tự thuyết phục mình mọi thứ đều có thể thương lương và dễ dàng tha thứ, cùng lắm thì sửa lại những thói quen xấu của Khúc Sênh.
Bắt đầu từ ly cà phê buổi sáng, anh cầm tay cậu chỉ từng bước một.
Bắt đầu từ việc chạy bộ, anh thả chậm bước chạy để chờ cậu đuổi kịp.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh lệch hẳn khỏi quỹ đạo vốn có, hướng về một phương hướng anh hoàn toàn không biết.
Ngày hôm đó ma xui quỷ khiến khiến anh đến quán bar xem cậu biểu diễn.
Nhịp trống đinh tai nhức óc, âm thanh đàn guitar quanh quẩn bên tai, thanh niên đổ đầy mồ hôi cuồng nhiệt tỏa sáng trên sân khấu khiến những người khác không theo kịp.
Kinh