Ba ngày liên tiếp Khúc Sênh chưa quay về chỗ của Kinh Tùng Triệt, thà phải dậy sớm đi làm.
Ngay cả Chung Lộ cũng thấy có gì đó sai sai, hỏi cậu có phải có mâu thuẫn gì với Kinh Tùng Triệt không.
Khúc Sênh nhanh chóng phủ nhận, trợn tròn mắt nói dối: "Vậy hôm nay cháu không ở lại đây nữa."
Không có mâu thuẫn gì giữa cậu với Kinh Tùng Triệt cả, chỉ có mạch não vĩnh viễn không bao giờ khớp nhau thôi.
Vì để tránh né Kinh Tùng Triệt, cơm trưa cậu cũng không ăn ở căn tin công ty mà chạy đi tìm Thư Tử Viện.
Khúc Sênh nghẹn ứ trong lòng, muốn than thở với Thư Tử Viện, ai ngờ lại còn làm cô cười nhạo một trận.
Khúc Sênh gắp thịt nướng bỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến, sau đó thấp giọng nói: "Có thể đừng cười nữa được không, tất cả mọi người đang nhìn bàn chúng ta đấy!"
Thư Tử Viện vòng tay ôm lấy vai Khúc Sênh, "Chị không ngờ cậu lại có lúc đa sầu đa cảm vậy luôn, không phải chỉ là cô đơn quá lâu muốn đàn ông thôi sao, chị đây giúp cậu một tay."
Khúc Sênh giãy dụa khỏi bàn tay của Thư Tử Viện, "Em nhớ cái quần què á! Chị căn bản không nghe em nói đúng không, còn nữa giúp là giúp cái gì?"
Thư Tử Viện chống cằm, "Mặc dù đàn ông trưởng thành như Kinh Tùng Triệt không nhiều lắm, nhưng nếu là đàn ông có một chút ưu điểm thì vẫn dễ tìm mà, cậu đừng treo cổ trên một cái cây mãi."
"Em không có!!" Khúc Sênh mệt não nói, "Đã nói với chị là anh ấy đã có bạn gái rồi, căn bản em không hề nghĩ tới..."
"Đúng vậy, vậy càng không thể rồi, vậy càng phải đi ra ngoài tìm kiếm rừng rậm."
Khúc Sênh: "..."
Cậu không có biện pháp giao lưu với Thư Tử Viện!!!
"Aiya, nói chuyện nghiêm túc nè, tối nay cậu nhất định phải tới, chị có chuẩn bị một bất ngờ khổng lồ cho cậu."
Khúc Sênh vẫn chưa hết cáu nhưng vẫn lẩm bẩm, "Em biết rồi."
Hôm nay là sinh nhật cậu.
Sinh nhật năm ngoái Bàn Tử với Tiểu Khai bỏ tiền mua bánh ngọt, Thư Tử Viện tặng cậu một đôi hoa tai, người phụ trách hoạt động chụp cho bọn họ một tấm hình.
Các món quà dù không quá quý giá nhưng mọi người ở cùng nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Sau khi hết giờ nghỉ trưa Khúc Sênh quay về chỗ làm, Trương Đô Dương xuất hiện ở trước bàn làm việc của cậu.
Anh ta hạ thấp gọng kính xuống rồi dùng đôi mắt khôn kéo kia đánh giá cậu, hắng giọng nói: "Sếp gọi cậu đến văn phòng của anh ấy."
Âm thanh không lớn nhưng những người ở gần xung quanh ai nấy đều nghe thấy.
Khúc Sênh dũng cảm: "Tôi vẫn chưa làm xong việc."
Trương Đô Dương lấy tay đẩy gọng kính lên, "Vậy ý của cậu là?"
"...Có thể không đi không?"
Khúc Sênh đứng ở trước cửa văn phòng của Kinh Tùng Triệt, Trương Đô Dương thấy cậu không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Căn bản không cần anh ta đích thân nói, Kinh Tùng Triệt chỉ phân phó anh ta tìm người gọi Khúc Sênh đến, Trương Đô Dương tự tiện làm chủ tự mình đến gọi, còn tưởng rằng sau chuyện lần trước Khúc Sênh sẽ thu liễm một chút nhưng không ngờ cậu vẫn làm theo ý mình, nghĩ gì nói đó.
Đánh giá của Trương Đô Dương với cậu vẫn giống không thay đổi như trước, Khúc Sênh không thích hợp với công việc này, cũng không thích hợp với công ty bọn họ.
Văn phòng của Kinh Tùng Triệt được bố trí không quá lạnh lẽo như ở nhà, đập vào mắt đầu tiên là phong cảnh bên ngoài cửa sổ kính trong suốt cao từ trần nhà đến sàn nhà, sau đó là chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim, trên bàn bày đủ các loại văn kiện và máy tính.
Bên trái là chiếc sô pha màu đen bằng da thật, gối dựa trắng tinh, trên tường treo một bức tranh hình chữ nhật, là bức tranh bờ biển bãi cát mênh mông.
Đây là lần đầu tiên Khúc Sênh đặt chân đến nơi này, trước đó công việc là công việc, ở cùng là ở cùng thôi, ngoài trừ những lời cần phải nói ở ngoài thì bọn họ chưa từng trao đổi gì ở trong công ty cả.
Từ lúc bước vào cửa, Khúc Sênh đã cố gắng không chú ý đến người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc.
Cậu đợi một lát, nhìn ngắm xung quanh mấy lần nhưng Kinh Tùng Triệt vẫn không có ý định nói gì cả.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Khúc Sênh mở miệng, trong nháy mắt Kinh Tùng Triệt cũng ngẩng đầu lên, "Lâu rồi cậu không về nhà."
Khúc Sênh sửng sốt.
Trước khi vào cậu có nghĩ đối phương sẽ nói chuyện này, nhưng...!nói thẳng quá rồi đấy.
"Tối nay có về không?" Kinh Tùng Triệt hỏi.
Khúc Sênh nói quanh co, "Không chắc."
Kinh Tùng Triệt buông tài liệu xuống, "Sáng nay tôi có gọi điện về dinh thự, mẹ Kiều nói đêm nay cậu không về, cậu định ngủ ở đâu?"
Khúc Sênh không nghĩ ra được cái cớ gì, đành phải ăn ngay nói thật: "Hôm nay sinh nhật tôi, định ăn sinh nhật với mấy người trong ban nhạc."
"Cả buổi tối?"
Khúc Sênh bất mãn vì giọng điệu chất vấn của Kinh Tùng Triệt "Sao nào, còn không cho phép tôi được ăn sinh nhật à?"
Kinh Tùng Triệt trả lời: "Cho phép."
...Ai cần anh cho phép chứ!
Nửa câu của Khúc Sênh nghẹn lại trong cổ, Kinh Tùng Triệt nói tiếp: "Chỉ là muốn cậu về nhà thôi, có thể về trước mười hai giờ không?"
Thái độ của Kinh Tùng Triệt đột nhiên tốt như vậy, tốt đến mức Khúc Sênh nói không nên lời, thậm chí cậu còn thấy lời mình vừa nói có hơi mạnh mẽ quá, nhịn không được trả lời nhẹ nhàng hơn, "Chắc là được..."
"Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu."
Khúc Sênh đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng, trong đầu vẫn rất hoảng hốt, chân cũng xiêu vẹo.
Sao Kinh Tùng Triệt lại tốt với cậu như vậy...
Cậu giật mình một cái, không đúng, dựa vào đâu Kinh Tùng Triệt lại tốt với cậu như vậy chứ!
Khúc Sênh múa một bài võ trong phòng giải khát, Trương Đô Dương bưng một ly cà phê đến, không biết do không nhìn thấy hay do bị mù nữa.
Khúc Sênh quay đầu, cậu run lên, "Anh làm gì vậy?"
Trương Đô Dương: "?"
Trương Đô Dương ngay cả giải thích cũng lười, đặt ly cà phê xuống, thuận miệng nói câu: "Hôm nay sinh nhật cậu à? Sinh nhật vui vẻ."
Nghe không hề giống một lời chúc phúc gì cả.
Chuông cảnh báo trong đầu Khúc Sênh hoạt động, "Vì sao ngay cả