Hai người còn lại ở đây đều không nói gì.
Chỉ có Khúc Sênh cảm thấy bản thân giải thích rất đúng.
Dù sao Kinh Tùng Triệt vẫn cho rằng sinh hoạt cá nhân của cậu rất hỗn loạn, hiện tại có thể nói là ván đã đóng thuyền, cậu còn có cách nào khác chứ? Nếu có thể nhân cơ hội này để khiến anh đuổi cậu ra khỏi nhà cũng không tệ.
Chiếc váy đen của nàng tiên cá ngừng trong đôi mắt cậu thật lâu không thể biến mất.
"Đừng để ý tôi làm gì, bạn gái anh vẫn còn đang đợi anh đấy." Khúc Sênh nói xong nâng tay lên đẩy đẩy Kinh Tùng Triệt.
Chậc, đẩy không nổi.
Kinh Tùng Triệt trả lời: "Vệ Văn Cẩn không đợi tôi, cô ấy có bạn trai."
Khúc Sênh: "??"
Cậu nghĩ ý thức của Kinh Tùng Triệt không tỉnh táo lắm, vừa hay cậu cũng đang không quá vui vẻ, "Thì ra anh có đam mê đội nón xanh, anh thấy tôi tin sao? Mau đi về với bạn gái đi!" Nói xong lại đi lên đẩy anh.
Lần này Kinh Tùng Triệt thuận thế giữ chặt tay cổ tay cậu, kéo cậu ra hẳn bên ngoài rồi thuận tay đóng chặt cửa lại.
Chư Tinh Văn ở bên trong suýt bị cánh cửa đập vào mũi: "..."
Khúc Sênh ở bên ngoài bị Kinh Tùng Triệt kéo vào trong lồng ngực: "..."
Khúc Sênh: "Con mẹ nó anh..."
Cậu còn chưa nói xong, Kinh Tùng Triệt đã kéo cậu đi sâu vào bên trong hành lang.
Toàn bộ hành trình Khúc Sênh cũng không thể giãy giụa được gì, càng giãy càng mệt.
Vãi, cậu thật sự đánh không lại Kinh Tùng Triệt!
Kinh Tùng Triệt kéo Khúc Sênh đến trước cửa phòng số x, giọng điệu mang theo mệnh lệnh: "Gõ cửa."
"Tại sao tôi phải gõ cửa cho anh, anh tự..."
Kinh Tùng Triệt cầm tay Khúc Sênh gõ gõ hai tiếng.
Cửa mở ra, bên trong là một người con trai trẻ tuổi với làn da màu lúa mạch.
Khúc Sênh hoảng sợ, vừa muốn nói ngại quá thì Vệ Văn Cẩn cũng xuất hiện.
Đáy mắt cô hiện lên chút bất ngờ, nhìn thấy hai người đang tay nắm tay lập tức đổi thành một bộ mặt tươi cười, mở miệng: "Ngại quá, bốn người có hơi nhiều rồi, tôi với cục cưng đã nói, đêm nay là thế giới của hai người."
Kinh Tùng Triệt nhìn Vệ Văn Cẩn một cái, lập tức đóng sầm cửa lại, sau đó nhìn thẳng vào Khúc Sênh.
Mở cửa đóng cửa, toàn bộ quá trình chưa tới hai phút.
Khúc Sênh vẫn còn hơi hoảng hốt, nói: "Ngại quá, không biết anh thực sự bị cắm sừng."
Kinh Tùng Triệt: "..."
"Chúng tôi chỉ hẹn hò trên danh nghĩa mà thôi." Kinh Tùng Triệt nhanh chóng nói xong, "Còn em, Khúc Sênh, sinh nhật em, em với người đàn ông kia làm gì ở đây?" Anh không kìm được lại siết chặt cổ tay Khúc Sênh.
Khúc Sênh mờ mịt, còn chưa tiêu hóa được hết tin tức động trời bạn gái Kinh Tùng Triệt là giả, chỉ có thể thuận miệng nói: "Chưa làm gì cả, anh ta không tiếp khách nam..."
Cổ tay bị nắm chặt, đau quá.
Khúc Sênh bỗng nhiên phản ứng lại.
"Anh để ý như vậy làm gì?"
##
Chiếc xe màu đen chạy vụt trong màn đêm, Khúc Sênh vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Chị Văn Văn vốn đã có bạn trai?"
"Cô ấy thích người nhỏ tuổi hơn." Kinh Tùng Triệt nói.
"Ồ."
"Ý của tôi là," Kinh Tùng Triệt tiếp tục, "Em không cần gặp cô ấy quá nhiều, cô ấy thích người nhỏ tuổi."
Trong phòng khách sạn, Vệ Văn Cẩn hắt hơi dữ dội.
Bạn trai nhỏ lo lắng hỏi cô làm sao, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ đây là cái giá phải trả cho việc bắt được nhược điểm của Kinh Tùng Triệt."
Cậu bạn trai nhỏ vô cùng tủi thân nói, chị à anh không thích đối tượng hợp tác của chị lắm.
Vệ Văn Cẩn vỗ vỗ vai của bạn trai nhỏ, con hàng đó bây giờ sợ là không thích nữ nữa rồi, cưng yên tâm chưa?
"Hai người là quan hệ hợp tác?" Biểu tình của Khúc Sênh càng thêm phức tạp.
"Sau khi về nước, cha tôi đã sắp xếp cho tôi đi xem mắt mấy lần, ông muốn tôi có một mối quan hệ ổn định." Biểu tình của Kinh Tùng Triệt có một giây không được tự nhiên, "Tôi cho rằng rất ảnh hưởng đến công việc."
Khúc Sênh: "..."
Đúng mới giống với phong cách của Kinh Tùng Triệt.
Thảo nào lúc trước hỏi Kinh Tùng Triệt, người đàn ông trả lời không tích cực lắm.
Chuyện này là chuyện riêng đã thỏa thuận, lại liên quan đến quyền riêng tư của đối phương, thật sự không tiện nói ra.
"Vậy cứ nói với tôi như vậy không có vấn đề gì chứ?"
"Có vấn đề gì?"
"Chị ấy không để ý sao, nhỡ đâu lộ ra ngoài...!Tôi chắc chắn không nói ra ngoài đâu."
Khúc Sênh nhìn anh với ánh mắt sáng ngời.
Vì sao lại nói cho cậu chứ?
Tò mò tò mò tò mò.
Cái đuôi sau lưng điên cuồng phe phẩy.
"Không sao cả." Kinh Tùng Triệt dừng lại một chút, trả lời, "Hiện tại chúng tôi huề nhau, rất công bằng."
"Cái gì?" Khúc Sênh nghe không hiểu.
Nếu như nói chuyện có bạn trai ba năm là nhược điểm của Vệ Văn Cẩn, vậy hiện tại đối phương cũng biết rõ nhược điểm của Kinh Tùng Triệt.
Trải qua khoảng thời gian áp lực này, thời gian đã sớm qua không giờ rồi.
Khúc Sênh chính thức nghênh đón tuổi hai mươi ba, vào tháng mười hai rét run người và ở bên cạnh Kinh Tùng Triệt.
Sau khi vào nhà, có điều hòa sưởi ấm, Khúc Sênh nhanh chóng cởi áo khoác ra, giơ tay treo áo lên giá.
Phía sau cậu vẫn có một tầm mắt dõi theo, Khúc Sênh nhẫn nhịn, đi về phòng của mình, cuối cùng không nhịn được quay đầu hỏi Kinh Tùng Triệt: "Anh đang nhìn cái gì, sao cứ đi theo tôi vậy?"
"Em đổi quần áo khác." Kinh Tùng Triệt nói.
Khúc Sênh phản ứng một chút, "À...!Không phải như anh nghĩ đâu, là quần áo của tôi bị dính bánh kem, Tiểu Khai cho tôi mượn thôi.
Ủa? Quần áo cũ của tôi đâu, ** má, để quên ở khách sạn rồi!"
Kinh Tùng Triệt nghe vậy, lập tức nói: "Không được đi lấy."
Khúc Sênh chớp chớp mắt, "Vậy không lấy nữa."
Hiện tại tâm tình cậu rất tốt, chuyện gì cũng có thể sảng khoái đồng ý.
"Mấy người đã làm gì rồi?" Câu hỏi của Kinh Tùng Triệt hơi đột ngột, bao gồm cả động tác bước về trước.
Khúc Sênh còn chưa kịp phản ứng lại thì người đàn ông đã đứng trước mắt cậu.
"Không có, tôi đã nói không...." Khúc Sênh vừa mới mở miệng, hai má đã bị một bàn tay ấm áo bao trùm, giọng nói của cậu im bặt.
"Nhưng em gọi anh ta, anh ta sờ mặt em sao?" Giọng nói của Kinh Tùng Triệt trầm thấp, ngón cái đặt trên mặt Khúc Sênh thoáng dùng sức, để lại dấu trắng sau đó lại biến mất, "Anh ta có chạm vào em không?"
Mặc áo len trong nhà rất nóng, nếu không sao sau lưng cậu lại đổ một lớp mồ hôi.
Da thịt bên hông cũng co rút lại, một tay Kinh Tùng Triệt đặt trên eo cậu, khoảng cách gần như vậy nên mặt đỏ tim run hoàn toàn không thể giấu được.
"Đây là cách bọn em chúc mừng sinh nhật sao?" Kinh Tùng Triệt hỏi, ngón tay lướt đến chiếc khuyên tai trên lỗ tai cậu, nhẹ nhàng một cái