Cùng thời gian, ở một tầng khác.
Ở cầu thang của tòa nhà cách sảnh tiệc vài mét, Vệ Văn Cẩn tự châm cho mình một điếu thuốc.
Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, chiếc váy đuôi cá màu đen cắt trễ với chiếc vòng cổ bằng kim cương đính hoa, mái tóc dài được búi cao lên để lộ cần cổ xinh đẹp.
Cô nói: "Con mẹ nó."
Kinh Tùng Triệt cũng không thèm nhấc mắt lên, nhìn chằm chằm vào kim giây đồng hồ đang không ngừng dừng lại, "Mười rưỡi?"
Hiện tại đã sắp mười một giờ.
Tất cả những tài năng mới trong ngành sản xuất đều được mời tới tham gia buổi giao lưu này, Vệ Văn Cẩn nghĩ rằng ba cô chỉ đi ngang qua thôi.
Vốn nên như thế nhưng không ngờ ông già lại đụng phải người quen, nói chuyện đến giờ vẫn chưa bứt ra.
"Anh còn có việc, đi trước." Kinh Tùng Triệt buông tay xuống, nói rất rõ ràng.
Vệ Văn Cẩn vô thức kéo anh một cái nhưng lại nhanh chóng buông tay ra, hoài nghi nhìn về phía người đàn ông: "Rốt cuộc là chuyện gì đáng để anh vội vàng như vậy?"
Cũng may cô chỉ thuận miệng hỏi.
"Muốn đi trước cũng phải chào hỏi ba em đã chứ, đã diễn thì phải diễn cho tròn." Vệ Văn Cẩn vừa nói vừa hít một hơi sau đó phà khói ra.
Thấy Kinh Tùng Triệt lùi về phía sau, cô có chút kinh ngạc, "Anh còn chú ý cái này, không ngửi được mùi thuốc à?"
"Chỉ không muốn bị dính vào thôi." Kinh Tùng Triệt trả lời rất ngắn gọn nhưng cũng rất thẳng thắn.
Vệ Văn Cẩn cười nhạo một tiếng, xưa nay Kinh Tùng Triệt vốn đã như vậy.
Lần đầu tiên hai người chạm mặt là ở trong nhà hàng được gia đình sắp xếp sẵn.
Vệ Văn Cẩn còn chưa ngồi xuống, Kinh Tùng Triệt đã mở miệng: "Rất xin lỗi, trước mắt tôi không có ý định lâu dài cùng ai cả."
Vệ Văn Cẩn ngồi xuống, nói: "Vậy là anh muốn một bạn chịch?"
Người đàn ông sững sờ, "Cũng không có."
Đây là lần thứ ba trong tháng này người nhà cô sắp xếp cho cô đi xem mắt, Vệ Văn Cẩn vốn đã chết lặng nhưng không ngờ đối phương lại khá thú vị.
Một loại thú vị khác biệt.
Cô nói dứt khoát: "Tôi có bạn trai."
Vẻ mặt người đàn ông đối diện không chút thay đổi, ý cười nơi khóe miệng của cô càng lúc càng sâu.
"Tốt lắm, nếu chúng ta đều sợ phiền phức như vậy, hay là thử hợp tác một phen?"
##
Khúc Sênh ngồi trên sô pha trong căn phòng ở khách sạn, nghe Thư Tử Viện đầu dây bên kia oán giận: "Hả? Sao lại như vậy, chỉ tiếp khách nữ thôi à? Chị còn cố ý chọn người đắt nhất luôn đấy."
Khúc Sênh nghiến răng nói, "Mẹ nó chứ em vô cùng cám ơn chị."
"Sao đột nhiên khách khí quá vậy, không cần cảm ơn đâu, đều suy nghĩ vì hạnh phúc của cậu thôi mà."
"Cút đi!"
Khúc Sênh nói xong liếc mắt nhìn người đang ngồi trên giường, thấp giọng nói: "Bây giờ phải làm sao?"
"Cậu hỏi hắn là nam cũng không được à, chị cũng đã trả tiền rồi, hình như không trả lại được đâu."
"Hỏi cái đầu mẹ chị á!"
Ngắn ngủn hai phút, cậu đã nói ra vô số câu thô tục.
Sau đó cậu nghe thấy Thư Tử Viện cười nhạo: "Không phải chị nói này Cookie, có phải cậu không được không?"
Lửa giận của Khúc Sênh tăng vọt, bật dậy khỏi sô pha, "Chị mới không được á!"
Người ngồi trên giường kia cũng thả lỏng thay đổi tư thế, hai chân bắt chéo, khóe miệng khẽ nhếch, ý cười trong mắt ngày càng đậm.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này.
Lúc nhận được điện thoại đặt chỗ, người gọi là một cô gái, chỉ định một người đắt tiền nhất.
Ngày thường hắn sẽ không tiếp kiểu khách hàng không nói rõ lý do như vậy, nhưng bất đắc dĩ tháng này hắn còn chưa đủ chỉ tiêu, yêu cầu của đối phương cũng rất bình thường, không có đam mê đặc biệt gì.
Kết quả tới khách sạn người ta chỉ định, phát hiện đối tượng phải phục vụ là đàn ông, dù cho là người có kinh nghiệm phong phú như Chư Tinh Văn cũng ngây cả người.
Đối tượng phục vụ là một cậu thanh niên rất đẹp, thậm chí Chư Tinh Văn còn hoài nghi đối phương vẫn còn là học sinh.
"Anh chờ một chút." Khách hàng nói với hắn vẫn đang đứng ngoài cửa, "...Quên đi, anh vào đây rồi đóng cửa lại đi, không người khác thấy là mất mặt lắm."
Chư Tinh Văn: "?"
Lần đầu tiên hắn nhận được đánh giá như vậy.
Nhưng vẫn nghe theo.
Khúc Sênh có gương mặt xinh đẹp lại ngoan ngoãn, nhìn kiểu gì cũng không giống con sói đang đói thả mồi hắn cả.
Đợi hắn giải thích hết mọi việc, gương mặt cậu thanh niên đỏ lên, vừa vò đầu vừa chỉ vào chiếc giường, nói: "Được, tôi biết rồi...!Anh ngồi xuống trước đi, đừng đứng đó nữa, chờ tôi gọi điện thoại hỏi chị ấy cho rõ ràng."
Chư Tinh Văn cảm thấy khá thú vị.
Ở trong ngành này của bọn họ, nói như vậy là một kiểu ám chỉ nhưng hắn vẫn nghe theo, ngồi lên chiếc giường sạch sẽ.
Sau đó, Khúc Sênh ngồi chỗ xa nhất của ghế sô pha, bắt đầu gọi điện chửi tục.
Chư Tinh Văn có chút bất ngờ, vốn nghĩ cậu thanh niên này sẽ thuộc kiểu người ngại ngùng nhưng thực tế nói tục không hề ngượng miệng.
Nghe được Khúc Sênh nói chuyện với người bên kia, hắn cũng hiểu được đại khái chuyện gì xảy ra.
Đợi Khúc Sênh hung dữ tắt điện thoại, quay ngoắt về phía hắn, khí thế đột nhiên yếu đi: "...Ngại quá, có thể trả lại tiền không?"
Chư Tinh Văn nhìn về phía Khúc Sênh, sau đó mỉm cười, "Ngại quá, sợ là không thể."
Nếu hôm nay người ở trong phòng là một người khác, không cần đối phương chủ động nói hắn sẽ chủ động liên hệ câu lạc bộ.
Nhưng nhìn Khúc Sênh có vẻ rất dễ bị ức hiếp.
Dù là lý do gì nhưng nếu bị trả lại thì ít nhiều vẫn sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Chư Tinh Văn ẩn giấu một chút tâm tư, muốn nhìn đối phương sẽ ứng phó như thế nào.
Khúc Sênh trợn tròn mắt, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Chư Tinh Văn vẫn mỉm cười, "Vậy phải làm sao bây giờ nhỉ?"
"Thư Tử Viện đặt anh cả một đêm sao?" Khúc Sênh hỏi.
"Năm tiếng."
Vẻ mặt Khúc Sênh thay đổi liên tục, cuối cùng nói: "Anh đúng là đắt thật."
Chư Tinh Văn: "..."
Chư Tinh Văn: "Cảm ơn đã khích lệ."
Khúc Sênh nhìn thời gian, nghĩ nghĩ rồi nói: "Như vậy đi."
Chư Tinh Văn chăm chú lắng nghe.
Khúc Sênh nói: "Tiền cũng đã trả rồi, anh cứ ngồi ngốc ở đây đi, đừng vội trả phòng, ngồi đủ ba tiếng, đỡ cho bạn tôi nghĩ tôi không được."
Chư Tinh Văn: "..."
Vẫn không nhịn được, Chư Tinh Văn nhìn khuôn mặt hết sức mềm mại kia của Khúc Sênh, khó tin hỏi: "Cậu là 1?"
Khúc Sênh rất khó chịu, liền mở miệng nói: "1 đáng yêu cũng là 1, được chứ? Anh hiểu cái rắm á."
Chư Tinh Văn vừa nghe đã biết cậu nói dối, hắn nhịn cười, "Ngại quá, tôi không hiểu phương diện này lắm."
"Không hiểu thì câm miệng." Khúc Sênh nói xong cầm áo khoác của mình lên, "Cứ quyết định vậy đi."
Chư Tinh Văn lại đứng dậy đi theo.
Hắn đứng lên cao hơn Khúc Sênh một chút, nhìn thẳng về phía Khúc Sênh, đột nhiên mở miệng: "Có phải chúng ta