Từ ngày trên du thuyền trở về đã hơn một tháng, Ngô Diệc Phàm luôn ở cạnh Nghệ Hưng, chỉ khi có việc gấp lắm hắn mới rời biệt thự để xử lý.
Như lời Ngô Diệc Phàm đã nói hắn sẽ tốt với Nghệ Hưng sẽ không đánh cậu nữa. Trong một tháng này hắn rất tốt với Nghệ Hưng rất cưng chiều cậu, yêu thương che chở giống như bảo bối trân quý nhất trên đời.
Nhưng Nghệ Hưng lại cảm giác Ngô Diệc Phàm hiện tại còn đáng sợ hơn trước đây, hắn không cho cậu bước ra khỏi phòng một bước, ngay cả người hầu hay quản gia đều không được nhìn cậu. Ngay cả ban công trong phòng hắn cũng khóa lại không cho cậu đặt chân tới, phạm vi hoạt động của Nghệ Hưng chỉ có thể lòng vòng ở trong căn phòng lạnh lẽo u ám này. Mỗi ngày cứ đến giờ ăn đều là Ngô Diệc Phàm mang cơm đến phòng cùng ăn với cậu.
Ngô Diệc Phàm muốn Nghệ Hưng chỉ nhìn mỗi một mình hắn, điều này làm Nghệ Hưng như muốn phát điên. Cậu sợ cái không khí lạnh lẽo không có hơi người này, Ngô Diệc Phàm ở bên cậu cậu còn bớt sợ nhưng khi hắn rời đi cậu không tài nào chịu được khi phải ở một mình.
Ngô Diệc Phàm có việc phải đi hắn liền khóa hết cửa phòng lại, hắn nói như vậy sẽ an toàn hơn. Sẽ không ai có thể mang cậu rời khỏi hắn...
Nghệ Hưng càng ngày càng sợ hãi khi bị giam giữ trong căn phòng đáng sợ này, cậu thà rằng Ngô Diệc Phàm giống như trước đây đánh đập mắng chửi cậu. Ít ra cậu còn có thể nhìn thấy những người khác, nhìn thấy bầu trời trong xanh và vườn hoa mà cậu yêu thích nhất trước cổng biệt thự, còn hiện tại thứ Nghệ Hưng nhìn thấy chỉ là ốn bức tường trắng lạnh lẽo và những đồ vật trang trí xa xỉ không có sự sống.
Nghệ Hưng chỉ muốn trước khi chết có thể sống thoải mái một chút, tại sao những thứ đó lại khó với cậu đến như vậy.
Hôm nay Ngô Diệc Phàm ra ngoài hơn 11h đêm hắn mới trở về rồi lập tức đi nhanh vào căn phòng Nghệ Hưng đang ở, Trong phòng đèn vẫn mở sáng trưng Nghệ Hưng đang cuộn tròn người ngủ trên giường.
Ngô Diệc Phàm trước khi đi hắn có mang đồ ăn lên phòng cho Nghệ Hưng. Cậu chỉ ăn có một chút rồi không ăn thêm nữa. Hắn nhìn đồ ăn nguội lạnh còn nguyên trên bàn lại nhìn Nghệ Hưng đang cuộn tròn người nằm trên giường, hắn bê khay đồ ăn ra ngoài không lâu trở lại phòng trên tay cầm thêm một chén cháo nóng hổi.
Ngô Diệc Phàm đi tới bên giường ngồi xuống vuốt ve gương mặt của Nghệ Hưng dịu dàng gọi tên cậu.
"Hưng Hưng...
Ngô Diệc Phàm vừa sờ vào mặt Nghệ Hưng, Nghệ Hưng đang ngủ bỗng nhiên giật mình mở mắt ra. Gương mặt cậu trắng bệch tràn ngập sợ hãi.
Thấy cậu hoảng sợ mắt cứ nhìn xung quanh, Ngô Diệc Phàm đau lòng kéo Nghệ Hưng ngồi dậy ôm chặt cậu vào trong ngực của hắn.
"Hưng Hưng, đừng sợ! Ngoan, có tôi ở đây không ai dám làm hại em. Bảo bối đừng sợ..." Ngô Diệc Phàm không biết tại sao Nghệ Hưng lại sợ hãi đến như vậy, hắn ôm chặt lấy cậu thấp giọng nỉ non bên tai cậu.
Nghệ Hưng nghe được giọng nói của con người cậu cũng buông lỏng mặc Ngô Diệc Phàm ôm lấy, nổi sợ hãi cũng giảm đi không ít. Hai tay cậu cũng vòng qua ôm chặt thắt lưng Ngô Diệc Phàm.
"Ngô Diệc Phàm.... Ngô Diệc Phàm..., sau này tôi sẽ nghe lời cậu, chỉ xin cậu đừng giam tôi một mình trong căn phòng này nữa. Tôi sợ lắm...tôi không nhìn thấy ai hết, ở đây rất lạnh lẽo rất đáng sợ...Cậu đánh tôi mắng tôi cũng được, xin cậu làm ơn đừng giam tôi ở đây nữa! Tôi chịu không nổi..." Nghệ Hưng thật sự đã kinh sợ đến cực hạn, cậu rất ít khi cầu xin Ngô Diệc Phàm. Cho dù bị đánh xuýt chết hay bị làm nhục cậu cũng đều cắn răng chịu đựng.
Nhưng ở nơi không có hơi người không nhìn thấy bầu trời, không biết ngày tháng này cậu thật