Đúng như lời Ngô Diệc Phàm đã nói, một tuần sau tại biệt thự riêng của hắn, hắn cho người trang trí thật xa hoa lộng lẫy để tất cả người trên thế giới đều biết Nghệ Hưng chính thức là vợ của hắn. Trước đó Ngô Diệc Phàm đã nhờ một người bạn ở Mỹ giúp hắn chứng nhận giấy kết hôn giữa hắn và Nghệ Hưng.
Ngô Diệc Phàm đã gửi thiệp mời cho ba hắn Ngô Kỳ Long và em trai hắn Ngô Thế Huân, đương nhiên không thể thiếu đám bạn hồ bằng cẩu hữu.
Ngô Diệc Phàm muốn cho những người này biết Nghệ Hưng là của hắn, để bọn họ sau này không dám tơ tưởng đến cậu nữa nếu bọn họ vẫn không từ bỏ ý đồ với Nghệ Hưng. Lần này hắn sẽ giết chết hết từng người từng người một. Dù sao thế lực của hắn hiện tại rất mạnh giết vài người không hề khó.
Nghệ Hưng ngơ ngác đứng trước gương mặc cho Ngô Diệc Phàm giúp cậu mặc vào bộ lễ phục màu trắng cao cấp xa xỉ, bộ lễ phục ôm sát người Nghệ Hưng nhìn cậu càng thêm động lòng người. Gương mặt cũng được trang điểm nhẹ Ngô Diệc Phàm cũng mặc một bộ lễ phục giống hệt như Nghệ Hưng chỉ khác là của hắn màu đen.
Mặc xong Ngô Diệc Phàm từ phía sau ôm lấy Nghệ Hưng, hắn si mê ngắm nhìn Nghệ Hưng ở trong gương. Chỉ vài phút nữa thôi Nghệ Hưng sẽ chính thức là của hắn, chỉ nghĩ thôi trong lòng Ngô Diệc Phàm đã điên cuồng phấn khích không thể nào khống chế được.
"Hưng Hưng của tôi thật là xinh đẹp, tôi không muốn cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy bộ dạng của em hiện tại. Nhưng vì muốn bọn họ nhìn thấy em chính thức là vợ của tôi, tôi đành phải nhẫn nhịn khó chịu trong lòng." Ngô Diệc Phàm mỉm cười hôn lên vành tai trắng nõn của Nghệ Hưng. Rồi hắn nắm lấy tay Nghệ Hưng dẫn cậu xuống lầu.
Trước khi đi xuống lầu Ngô Diệc Phàm như nhớ ra việc gì đó hắn ghé vào tai Nghệ Hưng thì thầm." Chút nữa em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, ngoài tôi ra không được nhìn bất kỳ kẻ nào khác. Đặc biệt là ba tôi và em trai tôi, nếu Hưng Hưng không nghe lời ông xã sẽ để em một mình trong căn phòng này." Ngô Diệc Phàm nói vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn Nghệ Hưng vừa thâm tình vừa điên cuồng biến thái. Giống như một tên có tâm lý biến thái.
Cơ thể Nghệ Hưng không khống chế được sợ hãi run rẩy được Ngô Diệc Phàm ôm lấy, Nghệ Hưng gương mặt xinh đẹp trắng bệch hai tay cậu túm lấy vạt áo vest trước ngực Ngô Diệc Phàm.
"Em...em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng để em một mình ở đây! Em thích Ngô Diệc Phàm...chỉ nhìn mỗi một mình Ngô Diệc Phàm, không có sự cho phép của anh em sẽ không nhìn ai hết. Xin đừng nhốt em ở trong này..." Nghệ Hưng khó khăn lên tiếng nước mắt cậu cũng vì vậy mà rơi xuống, cậu cố gắng nói những lời mà Ngô Diệc Phàm thích nghe nhất chỉ với hy vọng hắn sẽ không giam cầm cậu trong nơi tối tăm này.
"Ngoan lắm!" Ngô Diệc Phàm mỉm cười đặt lên trán Nghệ Hưng một nụ hôn.
Khách khứa đều đã đến đầy đủ đang ở dưới lầu uống rượu trò chuyện chờ hai nhân vật chính xuất hiện, tiếng nói chuyện rôm rả trong nháy mắt bỗng im bặt. Tất cả ánh mắt của bọn họ đều nhìn về hướng cầu thang trên lầu, nhìn hai thân ảnh đen trắng đang hướng cầu thang đi về phía bọn họ. Đa số ánh mắt đều nhìn thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp của Nghệ Hưng
Nghệ Hưng ngoan ngoãn cúi đầu để Ngô Diệc Phàm nắm lấy tay cậu dẫn cậu đến trước mặt những người đang có mặt tại đây, Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy eo Nghệ Hưng kéo cậu sát vào ngực hắn. Động tác thập phần chiếm hữu ánh mắt khiếu khích